CHƯƠNG
-Không cần.
Khiếu nhìn xung quanh một chút, Bính Bính ở chỗ này thì giỏ hoa của bé đi nơi nào, đột nhiên Khiếu phát hiện giỏ hoa kia ở sau xe đẩy.
Khiếu từ trong ngực lấy ra một ít tiền đưa cho người bán hàng.
-Con thỏ này ta mua về để nuôi, ông chủ có thể đem nó bỏ vào giỏ hoa phía sau xe được không?
Người bán hàng coi như lượm được món hời, con thỏ kia tự mình nhảy lên xe của hắn, giỏ hoa cũng không biết thế nào xuất hiện ở sau xe hắn, tóm lại đều là nhặt được chút đồ, nhưng chút đồ này lại có thể bán được giá cao.
Người bán hàng đem giỏ hoa lấy tới cho Khiếu.
Khiếu đem Bính Bính bỏ vào giỏ hoa, xoay người đi.
Bính Bính lại từ trong giỏ hoa nhảy xuống, chạy về bên cái g kia, cố chấp nhìn bên trong.
Bởi vì có người ở đây, Khiếu cũng không có biện pháp mở miệng cùng Bính Bính nói chuyện, phải biết một con người mà cùng với một con thỏ nói chuyện, sẽ bị xem là có bệnh.
Khiếu đi qua đá đá cái mông nhỏ của Bính Bính, dùng tâm ngữ truyền thanh hỏi bé.
-Ngươi còn muốn làm cái gì?
Bính Bính quay đầu dùng thỏ ngữ nói.
-Mụ mụ, mụ mụ ở bên trong.
-Những con thỏ kia không phải đã nói cho ngươi biết, đó không phải là mẹ ngươi sao?
-Ta không tin, dáng dấp giống như mụ mụ của ta.
Bé con cố chấp.
Khiếu xoay người muốn bắt lấy bé mạnh mẽ mang đi, lại bị Bính Bính nhảy ra.
-Ngươi còn dám chạy.
-Ta muốn mụ mụ!
Bính Bính vẫn còn đang kêu, đột nhiên người mới vừa rồi bán cho Khiếu bé thỏ kia từ phía sau bắt được lỗ tai của bé, đối với Khiếu nói.
-Ngài đem nó để trong giỏ hoa, nó sẽ không ngây ngốc ở đó đâu, hay là ta giúp ngài đem nó trói lại.
Khiếu nghĩ, gặp phải Bính Bính không thể nói lý, chỉ có thể cưỡng chế mang bé đi, rời khỏi địa phương loạn thất bát tao này rồi giải thích cho bé.
Người bán đem hai chân Bính Bính trói lại, xách lỗ tai đưa cho Khiếu.
Khiếu xách theo Bính Bính không ngừng gọi mụ mụ rời khỏi khu chợ.