CHƯƠNG
Khiếu ở trong khu chợ tìm ở bày tám gian hàng rồi, cẩn thận tìm kĩ từng cái g thỏ, những con thỏ cùng Bính Bính giống nhau có rất nhiều.
Bên trái có một gian hàng, bên phải cũng có, cách đó không xa bên trong cũng có, chẳng qua là cách đó không xa kia một cái g thỏ có chút kỳ quái, dường như có một con thỏ trong g bị dẫm đạp, Khiếu đi lên liền nghe thấy tiếng khóc quen thuộc của Bính Bính.
-Ô ô! Ta muốn mụ mụ, mụ mụ.
-Thỏ hoang từ đâu tới, dựa vào Đại tỷ của ta gọi mụ mụ, hơn nữa ngươi với chúng ta không phải cùng ổ đi? Ngươi từ đâu tới đây?
Thì ra là ma cũ bắt nạt ma mới, nhìn Bính Bính không phải cùng một ổ nên bị chúng khi dễ.
-Mụ mụ.
Bính Bính nhìn một con thỏ mẹ, đôi mắt đẫm lệ lưng tròng gọi mụ mụ. Khiếu nghĩ có lẽ là con thỏ kia cùng mụ mụ Bính Bính dáng dấp rất giống đi.
Làm thế nào đem Bính Bính từ trong g tre cứu ra đây?
Khiếu đi tới trước người bán thỏ.
-Ông chủ thỏ của ngươi bán thế nào?
-Ba lượng một cân, thỏ tùy tiện chọn, toàn là hàng tốt sẽ không để cho ngài thua thiệt.
Khiếu đi quanh g thỏ một vòng, buồn cười thấy Bính Bính bị chen đến ép vào một góc, nhìn con thỏ kia rất giống mụ mụ của bé, không biết nói sao nước mắt lưng tròng, còn không hết hy vọng tùy thời tìm cơ hội muốn dựa vào. Những con thỏ khác vừa phát hiện ý đồ của bé, liền đem bé ép trở về, Bính Bính như bây giờ thật đáng thương, không nơi nương tựa, Khiếu đem tay đưa vào g thỏ bắt lấy lỗ tai Bính Bính đem bé ra.
-Ta lấy con này.
-Con này a. Ngươi muốn mua về cho hài tử chơi sao? Con này không nặng bao nhiêu không bán.
Người bán hàng rất muốn bán một con nặng một chút, cũng thu tiền nhiều hơn, nhìn Khiếu nói muốn lấy con nhỏ như vậy hắn cảm thấy kiếm không được bao nhiêu tiền, không muốn bán.
-Ta chỉ lấy con này, cũng không cần dùng cân, ta cho ngươi một lượng hai.
– Được được, có muốn ta giúp ngươi một tay đem con thỏ cột lên hay không?
Người bán hàng cho là gặp kẻ coi tiền như rác, rất nhiệt tình.