CHƯƠNG
-Bé thỏ nhỏ ngươi muốn làm gì?
Bính Bính ngẩng đầu nhìn Khiếu.
-Chải lông cho hổ ca ca.
-Lông của ta không cần chải.
Khiếu tiêu sái lắc lắc thân thể liền đem những giọt nước vẩy ra ngoài.
-Đi, về nhà.
Lão hổ ngẩng đầu bước tới phía trước, Bính Bính nhảy trở về giỏ hoa nhỏ của mình lẽo đẽo bay là là bên cạnh đầu lão hổ.
-Thật không muốn sao? Chải lông rất thoải mái, chải một cái lại một cái giống như …… .
Giỏ hoa nhỏ từ từ rơi ở phía sau, chờ Khiếu quay đầu lại nhìn, phát hiện giỏ hoa rơi trên mặt đất, bé thỏ nhỏ đem đầu vùi trong đám rau cỏ không biết làm cái gì.
Khiếu đi tới hỏi.
-Tại sao không đi?
-Hức hức.
Tựa hồ là tiếng khóc của bé thỏ nhỏ.
Khiếu dùng móng vuốt đem đám rau gạt ra, thấy bé thỏ nhỏ đem thân thể co lại thành một đoàn ở trong giỏ khóc.
-Mới vừa rồi còn rất tốt tại sao lại khóc?
-Ta nghĩ tới mụ mụ, mụ mụ thường dùng móng vuốt chơi với ta.
-Muốn mụ mụ sao? Bé con đáng thương.
Khiếu tha giỏ hoa mang về thần điện, bé thỏ nhỏ vẫn còn khóc.
Khiếu móng vuốt giơ lên lại buông xuống, nó rất muốn cho bé thỏ nhỏ một chút an ủi, nhưng là móng vuốt của mình quá lớn, đoán chừng vuốt xuống một cái có thể làm bé thỏ nhỏ hộc máu.
Khiếu thu nhỏ thân hình gần bằng một con thỏ lớn, sau đó dùng móng vuốt êm ái vuốt ve bé thỏ nhỏ.
Bé thỏ nhỏ vui mừng ngẩng đầu nhìn.
-Hổ ca ca.
Bé không nghĩ tới hổ ca ca có thể biến thành nhỏ như vậy.
-Đừng khóc, qua vài ngày có thời gian, ta dẫn ngươi đi xuống xem một chút.
Bé thỏ nhỏ ánh mắt sáng rỡ, không ngừng gật đầu.
-Ân! Hổ ca ca tốt nhất, nơi này cũng muốn.
Bé thỏ nhỏ bốn chân hướng lên trời muốn Khiếu vuốt cái bụng nhỏ của nó.
Khiếu vì muốn dỗ bé không khóc liền thuận ý của bé, dùng đệm thịt mềm mềm ở chân vuốt ve cái bụng của bé thỏ, ấn ấn thấy được tính khí nho nhỏ giữa hai chân bé thỏ. Dáng dấp nho nhỏ lại ẩn nấp dưới lớp lông làm không nhìn ra giới tính, Khiếu hỏi.
-Ngươi là con đực đi?
-Ân! Ta có tiểu kê kê chẳng qua là nhìn như vậy hơi nhỏ thôi.