CHƯƠNG
-Ta vẫn thích đôi tai lớn lúc trước hơn, cái này dùng để đuổi ruồi hay chào hỏi đều không dễ dàng.
-Thời điểm muốn cho lỗ tai to của ngươi xuất hiện, ngươi liền nghĩ muốn, ngươi dùng ý niệm khống chế sự biến hóa của thân thể.
-Ân!
Bé thỏ nhỏ cố gắng nghĩ về lỗ tai to của mình, quả nhiên nó liền xuất hiện. Bé thỏ dùng hai cái tay đem lỗ tai kéo tới trước ngực.
– Thời điểm ta muốn thay đổi trở về thỏ cũng là tập trung nghĩ một cái là được rồi sao?
-Thật là một con thỏ thông minh, không có sai. Bất quá nhớ không biến thân ở trước mặt con người, sẽ hù đến họ.
– Bính Bính nhớ kỹ.
Lão Quân lôi kéo Bính Bính đi ra, Khiếu nhìn xem mà choáng váng.
-Lão Quân ngài cho hắn ăn tiên đan rồi?
-Đúng vậy, như vậy hắn liền có thể tự chiếu cố mình. Tránh phiền toái cho người khác.
-Trời ạ.
Khiếu nghĩ như vậy thì hắn càng không thể đưa bé trở về, một bé thỏ có thể biến thành người nhân giới sợ không người dám nhận, tiên giới cũng không ai nguyện ý muốn nuôi dù sao cũng phải dưỡng bé ăn uống.
Khiếu đem bé thỏ nhỏ lĩnh trở về, nghĩ thầm trong thần điện của hắn chẳng lẽ thật sự muốn cho một bé thỏ ở lâu dài sao, đương nhiên không phải nói bé thỏ nhỏ không đáng yêu, chẳng qua là …… có lẽ sinh vật phàm trần không nên mang về.
Vạn vật vận mệnh đều có thiên định, sinh vật phàm trần tu hành ít nhất mấy trăm năm mới có thể thành tinh hóa người, nhưng trước mắt là bé con này lại bởi vì một viên tiên đan mà mới hai tháng thì đã có năng lực biến thành người.
Nhìn bé con trước mắt nhảy ra khỏi giỏ hoa, cất bước chật vật, bước một bước lại vấp một bước cố gắng học dùng hai chân bước đi. Khiếu biết bé thỏ đang nỗ lực.
-Trước tiên nhấc một chân bước tới sau đó mới tới chân kia, như ngươi vậy sẽ rất khó đi.
Lưu lại liền lưu lại đi, có lẽ không phải là hoàn toàn không có chỗ tốt, ít nhất mình có người làm bạn.
Bé thỏ nhỏ dùng hai cái răng thỏ thật to cắn cắn môi nhìn Khiếu, khi Khiếu chỉ mình tập bước đi. Mỗi khi mình sắp ngã Khiếu liền ở bên cạnh đỡ lấy mình.
Bé thỏ nhỏ mỉm cười, bé cũng biết Hổ ca ca là người tốt.