CHƯƠNG
-A! Chỉ là nói bé mấy câu liền biến thành như vậy sao?
-Bé thỏ nhỏ tâm linh thực yếu ớt.
Khiếu đem chuyện đã xảy ra hôm nay cùng Lão Quân nói một chút.
-Đó cũng không phải là lỗi của bé thỏ a, mà là các ngươi cân nhắc không chu toàn, nếu muốn nuôi bé sẽ phải bao dung thói quen của bé a, bất quá ta chỗ này nhưng lại có đồ tốt. Ta muốn cùng bé thỏ nhỏ nói riêng một chút.
Thái Thượng Lão Quân đem bé thỏ nhỏ mang vào nội thất, hỏi bé.
-Ngươi có nghĩ muốn tự mình nuôi sống mình không hề thêm phiền toái cho người khác nữa?
-Muốn! Nhưng ta chẳng qua là một con thỏ nhỏ.
-Ta chỗ này có viên tiên đan có thể cho ngươi năng lực biến thân làm người, bất quá ngươi phải đáp ứng ta, có tay có chân sau này nhất định muốn học sẽ tự mình luyện tập nhiều hơn. Loài người chuyên cần dùng tay chân lao động làm ra lương thực và tự tìm nước uống cho mình, ta tin tưởng ngươi có tay chân như loài người sau này cũng có thể chuyên cần như vậy phải không?
-Ân!
Bé thỏ nhỏ cố gắng gật đầu.
Thái Thượng Lão Quân từ bên trên giá sách gở xuống một hồ lô lấy ra một viên tiên đan, đưa tới cho bé thỏ nhỏ ăn .
Bé thỏ nhỏ duỗi chân, chân thỏ biến thành bắp chân của con người, nâng chân lên nhìn một chút bé có đầu ngón tay a. Da thỏ trên người biến thành một bộ quần áo lông thú màu trắng.
-Ta biến thành người rồi.
-Đúng vậy, nhưng bàn tay, bàn chân, còn phải học điệu bộ cử chỉ học nói tiếng người, bé thỏ nhỏ sau này phải cố gắng a.
Lão Quân sờ sờ đầu bé thỏ nhỏ, bé thỏ nhỏ theo thói quen hưng phấn muốn lắc lắc lỗ tai to của mình, đột nhiên phát hiện trên đầu trống trơn, lỗ tai to không có. Đem tay đưa lên trên đỉnh đầu sờ một cái.
-Lỗ tai to của ta đâu?
Lão Quân lôi kéo tay của Bính Bính sờ tới hai bên đầu thấy đôi tai nho nhỏ.
-Lỗ tai loài người sinh trưởng ở nơi này.