nhưng em thật sự đâu làm gì ạ
cô còn giả vờ rốt cuộc hợp đồng đó cô bán được bảo nhiêu tiền?
hợp đồng gì ạ? em thật sự không biết Thiên Du cô thật sự không biết mà
Không biết
cháttt anh tát cô một cái đau điếng khiến cô vô lực mà ngã xuống chiếc giường lớn
cô thật sự cần tiền như vậy sao?, hả? cô cần có thể tới xin tôi mà, sao lại phải như vấy
chát lại thêm một cái tát nữa, Thiên Du lúc này nước mắt đã thi nhau rơi xuống
cô khóc lóc cái gì? Trạch Quân cười nhạt cởi chiếc thắt lưng ra cầm chắc rồi vô tình mà đánh lên người cô, những phát đánh rất mạnh, dường như anh chẳng có một chút gì gọi là nương tay hay thương sót
Đau, xin anh....!Thiên Du cố gắng cầu xin nhưng được gì chứ, chỉ vô dụng mà thôi
đau sao? lúc cô bán bản hợp đồng đó đi sao không nghĩ đến hậu quả? Trạch Quân gằn từng chữ
cần tiền tới vậy sao? được vậy chi bằng hầu hạ tôi một đêm, nếu làm tốt tôi sẽ cho cô tiền
Vừa giứt Trạch Quân cúi xuống hôn cô, bàn tay cũng cởi bỏ từng nút áo.
Thiên Du hốt hoảng dùng sức đẩy Trạch Quân ra
đừng...!xin anh đừng mà
Loại điếm như cô? Đã nằm dưới thân bao nhiêu người đàn ông rên rỉ còn giả vờ thanh cao gì chứ?
Trạch Quân tiếp túc cới bỏ lớp đồ trên người cô, để lộ ra một thân thể trắng nõn.
Thiên Du cũng không ngừng chống cự.
Anh cứ thế vô tình mà tiến thẳng đến nơi tư mật của cô động tác chằng mấy ôn nhu mà còn rất mạnh bạo
A..
Thiên Du đau đớn kêu lên những rọt nước mắt lại rơi rồi, lần đầu tiên không có màn dạo đầu, không có sự nhẹ nhàng khiến hạ thân cô như bị xé rách.
Trạch Quân vô tình lướt qua phía dưới thấy một chút máu đỏ hóa ra là lần đầu của cô sao? Trong lòng Trạch Quân dâng lên cảm xúc vui vẻ lạ thường, động tác cũng bớt thô bạo một chút.
Được một lúc Thiên Du vì mệt mà ngất đi mặc cho anh dày vo thân thể mình chẳng biết đến bao giờ
Sáng hôm sau những tia nắng rọi vào cửa sổ, một ngày mới lại tới.
Thiên Du vẫn nằm trên chiếc giường lớn, trên người có những vết thương, cô tỉnh dậy thấy hạ thân mình đau nhức, cô chỉ cười một cái tự diễu mình, cái gọi là lần đầu cô giữ bấy nhiêu lâu giờ lại mất sau một đêm ngắn ngủi vậy sao? phải cô đúng là muốn trao cho anh, nhưng chằng phải trong tình cảnh như này, bất giác cô lại khóc rồi.
cạch từ phòng tắm Trạch Quân bước ra, trên thân hình ấy là bộ vest sang trọng, anh vẫn thái độ lạnh như trước
tỉnh rồi sao
Thiên Du không nói gì, ánh mắt vô hồn nhìn anh, trên đôi mắt còn phủ tầng sương nhẹ
Tỏ vẻ gì chứ, cút đi làm việc rồi ra sân sau quỳ cho tôi, không được tôi cho phép đừng hòng vào nhà
Đáp lại anh vẫn chỉ là một sự im lặng
điếc sao Trạch Quân không hiểu sao rất ghét sự im lặng này
vâng giọng nói của cô thật lạnh nhạt, lại không dấu nổi đau lòng
Trạch Quân nghe được thứ mình muốn liền tới công ty giải quyết vụ hợp đồng.
Thiên Du cũng rất ngoan ngoãn đi làm việc cùa mình
Trạch Quân ở công ty sau khi mở cuộc họp quan trọng, cũng đã giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
Tại văn phòng của anh
cậu biết ai là người bán bản hợp đồng đó chưa Cố Phong lên tiếng
còn ai chứ, tất nhiên là cô ta rồi
cô ta?
Thiên Du Trạch Quân nhàn nhạt nói
sao cậu chắc chắn là cô ấy? Cố Phong nghe qua liền biết không phải Thiên Du làm
Người hầu nói chỉ có cô ta và bảo bối của tôi vào thư phòng
chẳng phải thư phòng có camera sao? sao cậu không thử xem? cậu cũng đâu có chứng cứ là cô ấy làm?
Nghe Cố Phong nói Trạch Quân mới nhớ ra là thư phòng có gắn camera nhưng anh vẫn không bỏ cái nhận định là Thiên Du làm
không cô ta thì ai? sao phải xem?
cậu không xem thì đưa tôi xem, tôi không thể để bạn thân của người yêu tôi buồn Cố Phong nghe Trạch Quân nói thì vô cùng tức giận bời sự ngang ngược của anh
được câu tự mình xem đi Trạch Quân lấy một chiếc laptop đăng nhập vào hệ thông camera rồi đưa cho Cố Phong
Cố Phong cũng nhận lấy rồi xem rất kĩ, Khoàng tiếng sau, cũng là lúc giờ tối, Cố Phong cuối cùng cũng thấy được thứ mình muốn thấy là một người phụ nữ nhưng không phải là Thiên Du Đó cậu xem đi, Thiên Du mà cậu nói đó sao?
Trạch Quân đang làm nốt chút việc nghe Cố Phong nói cũng quay xang cẩn thân quan sát, quả thật không phải Thiên Du.
Trong camera hiện thì thời gian vào h sáng nên mọi người trong biệt tự đã đi ngủ hết mới dẫn tới chuyện chỉ có Thiên Du và Khả Như vào thư phòng.
Tôi biết mà, làm sao Thiên Du làm như vậy được chứ? yêu cậu như vậy mà Cố Phong giọng đầy châm trọc
Lúc này Trạch Quân lại nhớ tới hình ảnh sáng nay của cô, ánh mắt vô hồn ấy
tôi về trước Trạch Quân lấy chiếc áo vest rồi lái xe về nhà, trên đường đi, nhưng hạt mưa rơi xuống cửa kính và ngày một to hơn
reng reng, điện thoại Trạch Quân vang lên,là Khả Như gọi, Trạch Quân vừa nhấc máy đầu dậy bên kia đã chuyền tới giọng nũng nịu của ả
Trạch Quân, bao giờ anh về, có sấm chớp em sợ, hức...
Anh sắp về rồi em đừng lo Anh ôn nhu đáp lại Khả Như rồi lái xe thật nhanh về nhà.
Mới vào cửa dinh thự Khả Như đã ra đón Trạch Quân giọng nói nhỏ nhẹ em không ngủ được, em sợ
Trạch Quân xoa đầu Khả Như được anh lên ngủ với em
Dỗ cho Khả Như ngủ thì cũng đã giờ đêm.
Trạch Quân chưa ngủ được lúc này như mới nhớ ra gì đó mà nhẹ nhàng bước xuống giường sợ Khả Như tỉnh giấc.
Anh đi tới phòng của cô nhưng trong phòng chống chằng có bóng dáng cô.
Anh cảm thấy lạ xuống dưới tầng, vào phòng bếp cũng chẳng thấy cô đâu.
Chết tiệt, không phải cô ta quỳ ngoài sân thật chứ Trạch Quân nhớ lại lời lúc sáng của mình vôi chạy ra vườn mặc cho trời đang mưa.
Quả nhiên cô quỳ thật, cả thân cô run lên, hai tay cố chống để quỳ, cả người cô ướt nhẹp, cũng chẳng biết cô đã quỳ bao lâu....