Chương :
“Cô cướp đi đứa con của tôi.
Kiều Quốc Thiên thều thào mở miệng, ánh mắt rời khỏi bụng của cô, nhìn lên mặt Tô Hoàng Quyên.
“Cô giết con tôi rồi, có đúng không hả?” Từng chữ một chất vấn. Giọng nói rõ ràng nhẹ tựa mây bay, thế nhưng vẻ mặt lạnh lùng, thâm sâu mà căm hận của anh ta lại khiến cô run sợ. Đôi môi anh run run, cái tay đang nắm chặt cổ tay cô cũng run mạnh.
Đã sớm nghĩ rằng một người phụ nữ như vậy, chẳng có gì là không làm được, có lẽ đã bỏ đi cái thai trong bụng Tồi.
Thế nhưng tại sao, anh ta vẫn ngu ngục ôm trong mình niềm hi vọng lớn như vậy! Trong tù, mỗi ngày giúp anh ta tiếp tục sống chính là niềm tin chết tiệt ấy Vậy mà mẹ kiếp! Vùng bụng dưới trắng trẻo, mịn màng sạch sẽ ấy thể hiện rõ ràng chưa từng mang thai mười tháng lần nào cả!
Cô ta đã sớm git chết con của anh rồi!
Đã git chết từ lâu rồi!
Tô Hoàng Quyên sau khi hiểu được anh ta nói cái gì, nhắc đến con, trong lòng lại đau đến không thể chịu nổi.
Đối mặt với bộ dạng căm hận của anh ta, cô quật cường, mạnh mồm nói: “Phải, tôi đã git chết đứa trẻ ấy rồi!” Kiều Quốc Thiên đỏ mắt, gào lên: “Tôi hoá ra chẳng phải điên, mà là bị ngu rồi! Vì ngu nên mới nghĩ Tô Hoàng Hoàng Quyên cô sẽ giữ lại cái thai ấy!
Ngu rồi mới nghĩ rằng Tô Hoàng Quyên cô vẫn còn cái gọi là trái timl”
“Bây giờ thì tôi cũng biết cả luôn rồi! Con mẹ nó cô chẳng có cái gì gọi là nhân tính cả, cả cuộc đời của cô, ngoại trừ tính toán, chính là hãm hại!
Dơ bẩn! Tăn tiện! ” Tô Hoàng Quyên đau đớn chịu chửi rủa.
Muốn đáp trả, thế nhưng, hết lần này tới lần khác, mỗi lời nói của anh ta đều là sự thật.
Dơ bẩn, tằn tiện Hai từ này đủ để tóm tắt cả cuộc đời của Tô Hoàng Quyên.
Cô nhoẻn miệng cười cười, rũ mắt nhìn xuống đất, đáp trả anh ta: “Đúng vậy, tôi vừa dơ bẩn lại tằn tiện, sinh ra con của anh, chẳng phải sẽ khiến cho đứa trẻ này hư hỏng tắn tục theo sao?
Cho nên, coi như tôi là vì con của anh nên mới đem bỏ nó đi. Ngài Kiều, cứ tưởng tượng như vậy, lòng anh sẽ dễ chịu hơn rất nhiều mà đúng không?” Cô cười.
Nói được nhẹ nhàng như vậy, tiêu dao tự tại như vậy, giống như đó chẳng phải điều gì to tát cho lắm.
Đây quả thật là một mụ đàn bà xảo trát Kiều Quốc Thiên rùng mình, bàn tay bỗng nhiên nắm lấy tóc của cô ta, dùng sức kéo sang phía bên cạnh. Cô kêu lên một tiếng giật mình, anh ta cúi người, cắn mạnh lên cổ cô.
Căn mạnh như để xả cơn giận trong lòng, một mùi máu tanh thoảng khắp căn phòng, máu đầy trong miệng, anh ta bướng bỉnh không chịu nhả ra.
Hàm răng sắc nhọn ấy như ma cà rồng, muốn hút cạn kiệt máu trong người.
Tô Hoàng Quyên đau đến phát run toàn thân, nước mắt ứa ra khỏi kẽ mắt.
Thế nhưng, cô mạnh mẽ cắn chặt rằng, không hề kêu rn tiếng nào, cả người như không hề có sức lực, không thèm đẩy anh ta ra một chút nào.
Nếu như hôm nay thật sự chết trên tay anh ta, ngược lại là tốt.
Tất cả một hình thù ân oán, đều đã được tính hết trong lần này.
Hai người, cứ như vậy giằng co lấy nhau. Không biết đã qua bao lâu, Kiều Quốc Thiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, môi thoáng buông lỏng, rốt cục thả cô ra.
Tay cũng chậm rãi trượt xuống theo cổ cô.
Anh……Đến cùng không có giết mình.
Tô Hoàng Quyên có thể cảm giác được máu trong huyết quản đã bắt đầu lưu thông lại, hô hấp cũng dần dần trở nên trôi chảy. Còn sống……
Anh ta có chút nghiêng mặt qua, xem cô, đôi mắt âm trầm không hề có chút ánh sáng hay ý muốn tha thứ cho cô: “Cô đã có can đảm giết con của tôi, vậy cũng nhất định phải có can đảm đến gánh chịu hậu quả xấu! Cút, một giây đồng hồ, biến ra khỏi tầm mắt của tôi!” Tô Hoàng Quyên đờ đẫn đi ra khỏi phòng.
Cho tới bây giờ, cô mới biết được, vị khách phòng , hoá ra là anh ta.