Yêu đến bước đường cùng, tình yêu không lối thoát, yêu cho đến chết…
An Dạ Vũ vừa thấy Lâu Tử Hoán đến thì bị dọa tới mức rớt xuống giường.
Lâu Tử Hoán nhanh chóng đến trước mặt nàng, túm lấy vai nàng hỏi: “Ngươi thực sự đã bỏ thuốc mê vào sữa của mẹ ta? Dao cũng là ngươi đưa nàng? Ngươi thấy mẹ ta tự sát nằm trong bồn tắm, ngươi cư nhiên cũng không cầu nàng?”
An Dạ Vũ dùng sức lắc đầu: “Ngươi nghe lầm! Tử Hoán, ngươi thật sự đã nghe lầm rồi!”
“An Dạ Vũ ngươi thực đáng chết!” Lâu Tử Hoán vươn tay, bóp cổ nàng: “Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!”
“Lâu Tử Hoán!” Tử Khê chạy lại, bắt lấy tay hắn: “Lâu Tử Hoán ngươi điên rồi sao? Ngươi làm như vậy là phạm pháp! Ngươi mau buông tay!”
Lâu Tử Hoán căn bản không nghe gì, trong đầu chỉ nghĩ ‘người phụ nữ trước mắt này đã hại chết người mẹ mà hắn yêu thương nhất! Hắn không thể tha thứ! Hắn muốn báo thù!’
An Dạ Vũ bởi vì không thở được mà sắc mặt trắng bệch. Tử Khê gấp đến độ sắp khóc, nàng có lẽ cũng đau lòng An Dạ Vũ nhưng nàng cũng không muốn Lâu Tử Hoán thật sự làm ra chuyện gì để sau này hối hận: “Lâu Tử Hoán, ngươi buông mẹ tar a, không cần làm như vậy!”
Nhưng Lâu Tử Hoán đã mất đi lý trí, mắt thấy hắn sắp phạm sai lầm, nàng vội vàng gọi điện thoại cho Thụ Thạch Nam. May là nàng có số điện thoại của Thụ Thạch Nam. ‘Cám ơn trời đất! May mắn Thụ Thạch Nam đã bắt máy rất nhanh, hắn cũng đang ở bệnh viện a~.’
Thạch Nam vừa nghe Tử Khê kêu hắn nhanh tới phòng bệnh của An Dạ Vũ, vừa nghe nói vậy thì cũng đã biết được việc gì đã xảy ra, hắn lập tức nói: “Ta sẽ đến ngay!”
Lâu Tử Hoán đã đem An Dạ Vũ nhấc lên, sắc mặt của nàng bắt đầu phát xanh. Tử Khê đứng ở một bên gấp đến mức khóc nức nở.
Lúc này Thạch Nam vọt (tiến) vào, giữ lấy Lâu Tử Hoán: “Lâu thiếu, ngươi bình tĩnh một chút!”. Thụ Thạch Nam tốt xấu gì cũng đã từng luyện võ, xem ra giữ chặt cũng không có tác dụng gì, hắn xuất ra một cú đấm, Lâu Tử Hoán không kịp né tránh, liền ngã nhào xuống đất.
Lâu Tử Hoán thẹn quá thành giận: “Thụ Thạch Nam! Ngươi điên rồi sao? Ngươi đã quên ai là chủ tử của ngươi sao? Ngươi dám động thủ (đánh) với ta?”.
“Lâu thiếu thực xin lỗi!”. Thụ Thạch Nam đi qua dìu hắn: “Lâu thiếu, ngươi muốn đối phó với một người nào đó thì không cần chính mình phải động thủ đâu. Dù gì thì đây cũng là bệnh viện, hơn nữa lão tiên sinh cũng vừa mới qua đời…”
Tử Khê giúp đỡ An Dạ Vũ sắc mặt xanh trắng đang cực lực thở gấp ngồi xuống. “Lâu Tử Hoán, cho dù ngươi sinh khí (tức giận) phẫn nộ đến thế nào đi chăng nữa thì ngươi cũng không thể làm như vậy a! Bộ dáng kia của ngươi vừa rồi là thực sự muốn giết chết mẹ ta đó!”.
Lâu Tử Hoán oán hận nhìn một đôi mẹ con ngồi ở một bên. Thụ Thạch Nam đánh ra một quyền (đấm) đã làm cho hắn thanh tỉnh được vài phần. An Dạ Vũ lui (co lại, trốn, rụt lại) ở trong lòng con gái, mà Tử Khê lại đem mẹ mình ôm vào trong ngực. Hắn rốt cuộc cũng không có khí lực muốn đi giáo huấn người phụ nữ này nữa.
Tâm tình Tử Khê cũng thực phức tạp, đặc biệt là nhìn đến bộ dạng này của Lâu Tử Hoán thì một cỗ đau đớn kịch liệt ở trong lòng lan tràn ra toàn thân, nàng cùng Lâu Tử Hoán vốn đã có một bức tường ngăn trở, trong lúc đó muốn đột phá (phá hỏng) đã rất gian nan, huống chi nàng cũng không có cái dũng khí đó.
Lâu Tử Hoán lướt qua Thụ Thạch Nam, sau đó đi ra ngoài. Hắn cần phải bình tĩnh nhưng lại sợ hãi bình tĩnh, có lẽ hắn nên đi uống rượu cho thật say, rũ bỏ hết tất cả trói buộc cùng thống khổ…
Tử Khê đỡ mẹ mình lên giường, trước mắt nàng là một người mẹ xa lạ không đáng đồng tình cũng không đáng giá thương hại, cho nên nàng không thể lại đối mặt với ‘nàng’ được.
“A Tử đừng đi được không?”. An Dạ Vũ vội vàng bám lấy quần áo của nàng, khóc một cách ‘điềm đạm đáng yêu’: “A Tử, mụ mụ (mẹ) không thể không có ngươi. Ngươi tha thứ cho ta đi!”
“Ta tha thứ cho ngươi thì có ích lợi gì đâu?”. Tử Khê chua sót nhìn mẹ mình: “Ngươi có từng hỏi qua lương tâm của chính mình? Đối với những việc làm sai trái của ngươi, ngươi có từng hối hận hay áy náy không?”.
“Ta có! Ta có!”. An Dạ Vũ vội vàng nói: “Ta vẫn thực áy náy đối với ngươi cũng được, đối với lâu gia cũng được, ta thật sự có!”.
“Không! Ngươi không có!”. Tử khê bi thương không phải bởi vì đau lòng mẹ mình, mà là bởi vì nàng có một người mẹ như thế: “Nếu ngươi có chút lương tri thì chuyện tình phát sinh mấy năm nay cũng không đến mức như vậy. Đến bây giờ, ngươi cũng không chiếm được sự yêu thương của người, tất cả đều do ngươi tự tạo thành, ngươi tuyệt đối không đáng giá để ta đồng tình!”.
An Dạ Vũ cứng đờ. Lời nói của con gái quá ác độc, như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tim nàng. Con gái cũng không để ý đến nàng, vậy nàng phải cô đơn một mình sao?
Tử Khê không có nhìn đến sắc mặt khổ sở của mẹ mình. Nàng cho rằng mẫu thân cần thời gian để tỉnh táo lại, nàng không hề nhiều lời nữa liền xoay người ra ngoài.
Mà An Dạ Vũ vừa mới bắt đầu là ngẩn người sau đó liền cười to, cười đến mức nước mắt chảy ràn rụa, ý của con gái là hết thảy đều là kết cục mà nàng xứng đáng phải nhận được… Nàng đáng phải nhận kết cục như vậy…
Tiểu cát nhận sai phân cách tuyến –
Tử Khê thất hồn lạc phách trở lại phòng bệnh, Nhạc Nhạc nhìn nàng có chút không thích hợp liền hỏi nàng: “A Tử, ngươi không phải là đi mua đồ uống sao?”
Thất hồn lạc phách: sa sút tinh thần, tinh thần hoảng loạn, không yên ổn…
Lúc này Tử Khê mới nhớ ra, nàng muốn đi mua nước cơ mà? Đầu óc nàng bây giờ là một mảnh đục ngầu: “Ta… ta như thế nào đã quên mất?!”
Trương Khiết Hân nhìn ra nàng có tâm sự liền buông quyển sách trong tay ra nói: “Ta cũng không phải thật sự khát như vậy.” Nàng thực lo lắng cho An Tử Khê, trực giác nói cho nàng biết tình trạng của Tử Khê như vậy khẳng định là có liên quan đến Lâu Tử Hoán.
“Ngươi nhất định là rất mệt mỏi. Ngươi mau mau lại ghế sô pha ở đằng kia nằm nghỉ một chút đi!” Khuôn mặt Trương Khiết Hân lo lắng nhìn nàng.
Tử Khê nhìn ánh mắt của Khiết Hân, lại nhìn nhìn Nhạc Nhạc. Trên khuôn mặt Nhạc Nhạc cũng hiện lên đầy vẻ lo lắng. Nàng là thật sự rất mệt mỏi, gật gật đầu sau đó tiến đến nằm ở sô pha. Nàng thực sự rất mệt cho nên rất nhanh liền nhắm mắt ngủ. Nhưng nàng lại không ngủ yên được, trong mộng Lâu Tử Hoán đi từng bước từng bước đi tới gần nàng, sắc mặt hắn hung ác: “An Tử Khê, mẹ ngươi hại chết mẹ của ta, mà ngươi lại hận ta cho nên làm hại Nhạc Nhạc mất đi một chân, không bằng hôm nay giải quyết hết tất cả mọi chuyện đi!” Từ trước đến nay Tử Khê chưa từng sợ hãi như vậy. Nàng hoảng sợ nhìn hắn lấy ra một khẩu súng sau đó nhắm ngay thái dương của chính mình: “Chỉ cần một phát thôi là xong hết mọi chuyện, ngươi có muốn theo ta hay không thì tùy ngươi!” ‘pằng’ một tiếng huyết quang đầy trời, nàng kêu to: “Không cần!”
Nàng giật mình tỉnh lại, đầu đầy mồ hôi. Trương Khiết Hân đang ngồi ở sô pha bên giường bệnh của Nhạc Nhạc cũng bị nàng dọa đến: “A Tử ngươi gặp ác mộng?!”
Trong lòng bàn tay Tử Khê đều là mồ hôi, lại luống cuống bất an, nàng miễn cưỡng tươi cười: “Ân, ta gặp ác mộng, bất quá không có việc gì!”
Nhạc Nhạc đương nhiên sẽ không tin tưởng. Trương Khiết Hân cũng không tin tưởng: “Muốn uống nước không?” Bộ dạng của nàng thật sự làm người ta rất đau lòng, nhưng là ai cũng không giúp được nàng.
Tử Khê gật gật đầu. Giấc mộng kia thật đáng sợ. Trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, hoảng hốt, cho nên Trương Khiết Hân rót cho nàng một ly nước, nàng liền một hơi uống hết.
“Ngươi ngủ một lát nữa đi! Ta đi mua cơm cho các ngươi!” Trương Khiết Hân đem cất ly nước rồi nói với nàng mấy câu.
Tử Khê làm sao còn có thể ngủ được? Nhưng hiện tại nàng lại không biết phải làm sao bây giờ? Chỉ cần nhắm mắt lại thì sẽ xuất hiện hình ảnh Lâu Tử Hoán điên cuồng mà chết… Khuôn mặt nàng là hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh. (không có lối thoát)