"Kỳ thực, kỳ thực... đêm qua, Ngọc Đường đến phòng tìm mẹ." An Dạ Vũ vừa nói đến chuyện này, sắc mặt càng thêm ảm đạm.
"Bác Lâu đi tìm mẹ?" Tử Khê nhìn sắc mặt mẹ mình thay đổi, biết sự tình không đơn giản như vậy. " bác Lâu nói gì với mẹ?"
An Dạ Vũ ngẩng mạnh đầu, người bắt đầu run dữ dội: "Không, không nói cái gì cả."
"Không có gì?" sắc mặt Tử Khê khó coi, trừng mắt nhìn mẹ cô, "Không có nói gì mà bác Lâu lại đi tìm riêng mẹ vào ban đêm sao. Mẹ, con xin mẹ có thể không cần lại gạt con nữa được không, đừng giấu diếm con nữa."
An Dạ Vũ lùi người lại, bà không thể thương tổn Tử Khê, bà muốn đem những bí mật này giấu vào sâu trong lòng. "Ông ta tới hỏi mẹ, hỏi mẹ, con là con gái của ai."
Ngực Tử Khê cứng lại: "Vậy, vậy mẹ nói cái gì?"
"Mẹ, mẹ nói mẹ cũng không biết." An Dạ Vũ né tránh ánh mắt của con gái, không có can đảm nhìn cô nữa.
Tử Khê căn bản không tin: "Bác Lâu còn tới tìm mẹ hỏi con là con ai, chứng tỏ thời gian đó ông ấy vẫn còn chưa muốn chết. Chắc chắn mẹ nói gì đó khiến ông ấy không chấp nhận được. Mẹ, nếu mẹ vẫn không nói thật, con thực sự vĩnh viễn cũng không muốn quan tâm đến mẹ nữa."
Con gái không quan tâm đến mình nữa. An Dạ Vũ kinh hoảng ngẩng đầu, ánh mắt con bà sắc bén, bà rất là sợ, trên đời này người thân duy nhất của bà chỉ có Tử Khê nếu như cả Tử Khê cũng không để ý bà vậy bà phải làm sao bây giờ đây.
"Tử Khê, kỳ thực lúc đó Ngọc Đường đã có ý niệm tự sát trong đầu, chỉ là lúc đó mẹ không có cảm giác nhiều. Bình thường ông ta đối với mẹ đều rất cực kì lãnh đạm, thế nhưng tối hôm qua ông ta nói rất ôn nhu, ông ta nói ông ấy chỉ cần một đáp án, cho dù đáp án là gì đều không có vấn đề."
Tử Khê nhìn mẹ, một sự bi ai thật sâu nổi lên trong lòng "Thế nhưng mẹ cho ông ấy đáp án khiến ông ấy càng bi thương càng tuyệt vọng. Mẹ, nói cho con biết rốt cuộc mẹ nói gì với ông ấy?"
"A Tử mẹ, mẹ đã nói rồi nha!" An Dạ Vũ vẫn là chột dạ né tránh, chứ bà không có dũng khí nói ra chân tướng với con gái, bà không thể.
An Tử Khê buông mẹ ra, đôi mắt nhìn người đàn bà trước mặt đầy thất vọng, cũng sẽ không lại ôm thêm hy vọng gì nữa. « Mẹ nghỉ ngơi đi. Con đi ra trước. »
An Dạ Vũ vội vàng nắm lấy tay con gái: "A Tử, tin tưởng mẹ, mẹ không muốn thương tổn bất kỳ ai, mẹ thực sự không có."
"Thế nhưng mẹ vẫn còn có rất nhiều bí mật không chịu nói." An Tử Khê đau lòng "Con không hiểu rõ mẹ vì sao phải nghe lời Hắc Diệu Tư như vậy. Mẹ chưa bao giờ nói thật, con là con ai mẹ cũng không chịu nói, hiện tại khi chúng ta đều đã biến thành dạng này, mẹ vẫn còn cố gắng giữ kín, vì sao?"
An Dạ Vũ bỗng dưng buông tay, "Vì sao!"
Tử Khê không muốn lại cùng bà tiếp tục như vậy nữa, nếu nói thêm nữa chắc cô điên mất. Khi cô đi tới cửa thì cô nghe được giọng của mẹ mình.
"Bởi vì Tịch Lan là do mẹ hại chết."
Tử Khê mạnh mẽ quay đầu lại, hô hấp của cô nhanh hơn, cô hoài nghi có phải mình nghe lầm hay không, "Mẹ nói cái gì?"
"Mẹ của Lâu Tử Hoán, Tịch Lan, là do ta hại chết." Nói ra bí mật đã giấu nhiều năm như vậy, An Dạ Vũ phát hiện cũng không có trắc trở như vậy. Đặt ở trong lòng bà nhiều năm như vậy, nay như trút được đi tảng đá nặng.
"Sao, làm sao lại?" Tử Khê theo bản năng phủ định hiện thực này. Thật là đáng sợ, căn bản cô không có cách nào tiêu hóa được. "Mẹ của Lâu Tử Hoán không phải tự sát chết sao, thế nào lại có liên quan đến mẹ?"
"Lúc đó, Lâu Ngọc Đường vì muốn trả thù Tịch Lan nên cho mẹ vào Lâu gia. Mỗi ngày, ta và ông ấy diễn trò trong nhà, mục đích chính là thương tổn Tịch Lan. Sau vì Lâu Ngọc Đường phải đi công tác để mẹ ở lại một mình trong cái nhà kia. Thời gian đó Lâu Tử Hoán và Lâu Nhược Hi công khai mình là chủ nhân. Một buổi tối nào đó, mẹ và Diệu Tư nói chuyện điện thoại, hắn hỏi mẹ Lâu Ngọc Đường có nói muốn kết hôn với mẹ không? Mẹ mới đột nhiên giật mình bừng tỉnh. Tuy rằng ngay từ đầu mẹ rất rõ ràng Lâu Ngọc Đường là đang lợi dụng mẹ, thế nhưng lợi dụng xong rồi thì mẹ cái gì cũng không có. Diệu Tư nói cho mẹ biết mẹ phải nghĩ biện pháp làm mình biến thành Lâu thái thái, ông ta mới có thể nghĩ để mẹ ở bên cạnh. Mẹ nghĩ mọi cách làm sao để có thể trở thành Lâu thái thái, lúc đó có một ý niệm tà ác hiện lên trong đầu mẹ, nếu Tịch Lan chết, mẹ không phải danh chính ngôn thuận thành Lâu thái thái sao."
Trời ạ! Tử Khê nghe xong muốn suy sụp. Cô vẫn cho rằng mẹ mình xấu xa ở chỗ không biết xấu hổ làm kẻ thứ ba, thế nhưng cô thật không ngờ mẹ cô lại tệ hại đến mức độ này.