Chàng tư ưu phiền, hồi miền kí ức,
lúc thức lúc mơ; lúc chơ vơ, lúc bận lòng
-------------
Tân Thế.
Tân tượng trưng thay sự đổi mới, thế đại diện cho sự suy chuyển.
Tân Thế - mang ý nghĩa vì sứ mệnh đổi thay.
Đổi thay quá khứ ấy. Đổi thay hiện tại này.
Sau đó, cả tương lai cũng sẽ chẳng còn như ta u hoài.
Ta mong đợi điều đó. Nên ta mới gọi ngươi như vậy.
Tiêu Vương gia thấy toàn thân đau nhức. Đó là một cảm giác cực kỳ khó tả. Y biết mình đau, nhưng lại chẳng thể cựa quậy để giảm bớt phần nào sự nhức nhối. Tâm trí y thì cực kỳ tỉnh táo. Vậy nên y nghĩ, y đang không phải là chính mình. Có lẽ y lại vướng vào những trải nghiệm không thuộc về bản thân hệt như ban nãy.
"Ngươi điên rồi!"
Y nghe thấy tiếng thét bên tai. Là giọng trẻ con, song lại không quá giống thế. Có gì đó lạ lắm. Sau đó phần hông y nhói lên. Bắp tay cũng khó chịu. Cảm giác như vừa bị ai đó xô ngã vậy. Giờ đây thì giọng người ấy đã văng vẳng vọng xuống từ trên cao như người cõi trên.
"Sao ngươi có thể thản nhiên như không khi... khi làm một việc kinh khủng như vậy! Một sinh mạng quý báu như thế! Một sự tồn tại đáng giá như thế! Mà người dám gọi đó là_"
Thanh âm đớn đau và tuyệt vọng. Y biết chứ. Vợ y từng trải qua nỗi thống khổ không kém gì đối phương. Dù không biết đấy là ai, trẻ con hay người lớn, nhân loại hay phi nhân loại, y cũng đồng cảm lạ lùng.
Y đã làm gì? Chính xác hơn, cơ thể này đã làm gì?
Ả đã gϊếŧ ai?
Diêm vương đã mắc phải một tội lỗi như thế nào?
"Đúng! Ta đã nói đó chỉ là một sinh mệnh tầm thường đấy! Ta nói sai sao?! So với ta, với tỷ, với cả Tiểu Tam nữa, sai ư?! Không phải chúng ta là người một nhà sao? Tại sao tỷ có thể vì một kẻ hạ đẳng như vậy mà xuống tay với ta, mắng mỏ ta, trách móc ta?!"
Y đang phản bác. Nghe những lời như thế, không hiểu sao, Tiêu Vương gia thấy buồn bã.
Không phải vậy đâu. Y thầm nhủ. Những lời như vậy sẽ không phải lời thật thà.
Đều là dối lòng cả.
Bởi vì...
"Sinh mệnh nào cũng quý giá như nhau."
Ngữ khí đạm nhiên. Giọng điệu trầm ấm. Thanh âm len lỏi qua kẽ tai, luồn lách vào sâu tận lục phủ ngũ tạng, xua tan đi giá rét trong thâm tâm. Tiêu Vương gia nghe xong chỉ có duy nhất một cảm nghĩ: thật thân thuộc. Quen thuộc như thể ngay khi sinh ra đã gắn bó vậy. Y không giải thích nổi tâm trạng của mình. Y cũng không biết tâm trạng này rốt cuộc thuộc về ả nữ nhân tự xưng Diêm vương hay thuộc về bản thân nữa.
Y tự nhủ, hiện tại y là một kẻ quan sát. Một người ngoài cuộc. Y không biết vì sao mình chỉ nghe thấy chứ không thể nhìn thấy. Y đoán, vốn dĩ ngay từ đầu Diêm vương nọ đã ngăn không cho y thâm nhập vào tâm trí ả, nhưng dường như vẫn có kí ức bị rò rỉ ra ngoài trong lúc ả săm soi hồi ức của y.
"Ta đã từng nói rồi phải không, bé Diêm lại quên mất lời dạy của ta."
Người đó vẫn tiếp tục nói. Y không thể trông thấy, điều đấy làm y tò mò khôn nguôi. Cảm xúc hiếu kì này thì là của y, y tự nhận thức được.
Nhưng còn tâm trạng Diêm vương thì là gì?
Tiêu Vương gia ngạc nhiên. Bởi y phát hiện ra ở vào thời điểm đối phương lên tiếng, trong lòng Diêm vương... trống rỗng. Vô cảm, kiểu vậy. Hay hoàn toàn nguội lạnh?
"Con thích nắng chứ?"
"Con thích nắng, thích cả mưa."
"Nhưng âm thế sẽ không có nắng, cũng không có mưa. Đó sẽ là một vương quốc không hoàn hảo, nhưng sẽ là nơi thuộc về duy chỉ mình con, con thích chứ?"
Không có nắng. Không có mưa. Không có bầu trời. Không có sự sống.
Không có gì. Ở đấy chẳng có gì ngoại trừ tội lỗi, ác quỷ, bóng đêm.
Âm phủ chả khác nào ngục tù. Một lồng giam buông tấm màn vĩnh cửu nuôi nhốt quạ đen gãy cánh.
Nó không thể bay được nữa. Cũng không thể cất tiếng kêu. Một con quạ câm điếc mù lòa.
Đó là bản ngã của ta.
"Muội muội, đây là sự trừng phạt dành cho ngươi
bởi ngươi để con quỷ của mình lấn át bản thân, hại chết người nhà."
"Gϊếŧ chết Mệnh Sinh của ta."
"Tân Thế!"
Thế giới bỗng chốc bừng sáng khiến Tiêu Vương gia thảng thốt. Mắt y không kịp làm quen với ánh sáng nên y bèn vội vã lấy tay chắn mặt đi. Nhưng dù làm thế cũng không thể tác động đến âm thanh đùng đùng vang bên tai như tiếng sấm rền. Không, không thể so sánh với tiếng sấm rền. Thực ra tiếng gọi ban nãy cực kỳ nữ tính mới đúng. Chỉ có điều âm lượng quá to làm cho tai như bị ù đi, bụng dạ thì lộn nhào.
"Tân Thế!"
Ai đó vẫn tiếp tục cất tiếng gọi.
Giờ thì Tiêu Vương gia đã có thể bình tĩnh hạ tay xuống. Nhưng như ban nãy, y chẳng thấy bất kỳ một thứ gì khác, bốn bề chỉ đổi từ không gian đen thành thế giới trắng mà thôi.
"Ngươi rốt cuộc đâu mất rồi... Tân Thế..."
Đã không còn là tiếng gọi đầy hoang mang nữa. Cô gái đấy giờ chỉ còn biết khẽ thủ thỉ như muốn tự hỏi chính bản thân về một điều mà nàng băn khoăn chưa tìm ra lời giải đáp.
"Về đi mà, Tân Thế."
Tiêu Vương gia day dứt trong lòng. Y đột nhiên muốn nói gì đó. Y muốn xoa dịu nàng. Y đã từng như thế. Khi trưởng nữ cùng phu nhân của y đã chẳng còn. Y tự hỏi bản thân, gào lên hoặc thầm nhủ, rằng rốt cuộc họ đi đâu mất rồi. Y không thấy họ nữa. Y không thể đi tìm. Nơi đó quá đỗi xa xôi, y không thể với tới. Và kể cả khi chết đi, chỗ y sẽ đến cũng không thể là Thiên đường.
Nhưng rồi y như bị kéo giật lại đằng sau. Bằng một thứ sức mạnh kinh hồn. Y rời khỏi thế giới trắng một cách tàn bạo không chút khoan nhượng để trở về với những gam màu sắc bình dị thân thuộc.
Và như vậy, y rời khỏi giấc mộng của Diêm vương.
Tiêu Y chạy qua con ngõ hẻm, chạy qua dãy cửa tiệm tối đèn, chạy qua cả đống lỉnh kỉnh những viên gạch vụn nát. Nàng chen qua đám gia nhân túm đông tụm ba đang không ngừng khua khoắng và bàn tán để nhích từng bước một về phía tây Tô phủ. Nàng nhận ra dưới chân mình đầy lá. Cành cây trên đầu thì gần như trụi sạch.
Cây trong tây Tô phủ lúc nào cũng mang dáng vẻ tiêu điều xơ xác, nhưng không phải kiểu trơ trọi hoang tàn như thế kia. Sức sống của chúng luôn mãnh liệt một cách đặc biệt, hệt như chủ nhân của chúng vậy. Không thể có chuyện chúng trở nên kiệt quệ như hiện tại.
Không thể được.
Tiêu Y không kiềm chế nổi nỗi sợ hãi đã nhen nhóm từ nãy đến giờ và đang ngày càng trở nên lấn át. Nàng ước gì ngày hôm nay đã ở lại bên cạnh Tiêu Sâm cùng Tư Tư. Nếu nàng ở đây, nếu nàng nán lại bên họ, chí ít nàng cũng có thể làm gì đó.
"Tránh ra!" Tiêu Y gào lên. Nàng tự kiếm cho mình một phương thức để xả hết u uất dồn nén cõi lòng. "Tránh đường cho ta!"
"Công tử!"
"Thế tử!"
"Tam Tiêu công tử đến rồi!"
"Mau né ra cho công tử đi!"
Sân viện tan hoang. Chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, song bằng chứng về một trận chiến siêu nhiên khốc liệt hiển hiện sờ sờ ngay trước mắt. Xác các ám vệ nằm la liệt trên nền đất bị xới tung, máu nhỏ giọt từ những bộ đồ đặc một màu đen tối. Đó là những người giỏi nhất. Tiêu Y sững sờ. Là những người giỏi nhất nàng có thể phái tới bên Tô Tư Tư để bảo vệ đối phương. Là những gì nàng từng tin chắc rằng có thể giúp Tô Tư Tư không dính phải bất cứ phiền phức hay nguy hiểm nào.
Là một trong những việc tốt nhất nàng có thể làm được.
"Tư Tư... ngươi đang ở đâu?" Tiêu Y thì thào, bước chân run rẩy đến mức khó có thể đứng vững.
Có người đỡ lấy nàng. Nàng không biết đấy là ai. Nàng chỉ biết mình đã bám siết lấy vạt áo người đó, gào lên, "Tô Tư Tư đâu rồi?!"
"Thế tử."
Là giọng của Lão Yên Tử. Nàng không cần phải động não cũng nhận ra. Nàng quen thuộc với ông ta cỡ nào cơ chứ. "Ám vệ không qua khỏi. Toàn bộ bọn họ. Khi gia nhân Tô phủ kéo đến đây đã thấy cảnh này. Mọi chuyện diễn ra cứ như một thoáng chớp mắt vậy. Xin ngài hãy bình tĩnh, bởi phải chấp nhận sự thật rằng... mọi điều đều có thể xảy đến với Tô nhị tiểu thư."
Giọng của ông đều như đọc sách. Tiêu Y đã nghĩ, sao lão lại có thể lạnh lùng như không vậy?Không phải lão cũng đã dõi theo quá trình trưởng thành của Tư Tư từ khi Tư Tư còn nhỏ hay sao. Nếu vậy thì lão cũng phải lo lắng đi chứ, cũng phải sốt sắng đi chứ. Lão phải như Tiêu Y, phải cầu nguyện sao cho kì tích xuất hiện đi chứ.
Nhưng những gì Lão Yên Tử mang tới cho Tiêu Y chỉ là sự thất vọng.
Tiêu Y có thể trông chờ gì ở người của phủ Kiều Dương đây? Một người cha luôn không ngừng gửi tặng Tư Tư những chiếc vòng tay đáng nguyền rủa ư? Hay một gã tay sai không ngừng sau lưng nàng kìm hãm những ước mơ phấn đấu học hành của nữ nhân Tô phủ? Không. Chẳng được gì hết. Ngay trước kia đã vậy. Ngoài nàng ra, sẽ chẳng có ai bận tâm về hạnh phúc của Tư Tư hết.
Tư Tư đáng thương của nàng. Tư Tư bất hạnh của nàng. Nếu không phải bởi gặp nàng, hẳn Tư Tư sẽ có thể....
Không. Tiêu Y sửng sốt. Không thể có chuyện đấy đâu. Bọn họ gặp nhau phải là điều tốt đẹp nhất mới đúng. Nếu không gặp Tư Tư, Tiêu Y sẽ chẳng nhận ra thế gian cũng có thể tươi sáng ngần nào. Nàng đã quyết tâm bảo vệ Tư Tư của nàng rồi mà. Nàng đã quyết tâm.
"Tư Tư."
Tiêu Y đẩy Lão Yên Tử. Nàng không cho phép những người đó chạm tay vào mình hay Tư Tư nữa. Đều là kẻ địch. Tất cả đều muốn dồn họ vào con đường không lối thoát.
"Tư Tư."
Tiêu Y tiếp tục gọi.
Không ai đáp lời.
Có tiếng trẻ con than khóc. Tiêu Y dừng chân. Nàng có thể thấy ở đằng kia, nơi từng là cửa chính dẫn vào phòng ngủ của Tư Tư thấp thoáng bóng hình bé nhỏ của Thanh Nhi. Thanh Nhi quỳ rạp xuống ôm mặt khóc rưng rức. Tiêu Y nghiêng đầu. Sao con bé phải ngồi đấy khóc? Chỗ đó thật kỳ lạ. Có ai trong phòng ư? Những câu hỏi nối tiếp nhau xuất hiện trong đầu nàng.
Chúng tiếp thêm dũng khí cho nàng tiến bước.
Một hai ba, bốn bước chân.
Nàng như kẻ mộng du. Như bước đi trên mây, như tên hề leo dây, như thoát li khỏi cõi mộng mị vô bờ.
Đứa đầu tiên, chơi đùa cùng bầy cá.
Cha kể, đứa trẻ năm đó đã bị dìm chết trong đầm lầy, sau đó để thây xác bị cá sấu nuốt chửng. Khi nghe câu chuyện ấy, ý nghĩ đầu tiên Tiêu Y nảy ra chính là, thật đáng thương.
Thật tội nghiệp, và cũng chỉ thế mà thôi. Không gì hơn ngoài sự thương xót lạnh nhạt.
Cho đến khi thật sự bị bắt cóc, rồi tận mắt chứng kiến địa ngục sống mang tên 'Chuyến săn mồi cất vang khúc đồng dao', nàng mới thấm thía thứ gọi là 'tàn nhẫn'. Thế giới tàn nhẫn, con người tàn nhẫn, định mệnh tàn nhẫn.
Đứa trẻ đầu tiên cũng đã bị dìm xuống đầm lầy. Tiêu Y biết chứ. Tiêu Y trốn ngay gần đấy. Tiêu Y đã không thể làm gì. Tiêu Y không dám làm gì. Hắn đã nói, hắn sẽ cho hai đứa sinh đôi xem trước một lượt cách thức hắn sẽ vận dụng bài vè ra sao, rồi sau đó sẽ tới lượt chúng. Hắn sẽ để dành hình phạt ngon lành nhất cho hai đứa con của kẻ chủ mưu hủy hoại cuộc đời hắn. Hắn sẽ thay quỷ dữ trừng trị những con người lòng mang dạ thú chốn nhân gian.
Lúc đó Tiêu Sâm chẳng hay biết gì. Và có lẽ Tiêu Sâm sẽ mãi mãi chẳng biết gì hơn một kí ức từng bị bắt cóc bệnh hoạn đầy độc ác. Tiêu Diêu, hay chuyện liên quan đến đấu trường chỉ truyền lại cho quân Vua. Đó là vương quốc ưu phiền do mình quân Vua cai quản, không thuộc phạm vi liên can của quân Hậu. Quân Hậu không có và cũng không cần có trách nhiệm phải biết hay tác động đến nó.
Vậy nên gánh nặng của sự thật chỉ mình Tiêu Y chịu. Cả tội ác lẫn nỗi sợ vô hình.
Đứa đầu tiên, chơi đùa cùng bầy cá.
Nàng nhớ mãi ngày hôm ấy.
Cái ngày mà nàng phải chứng kiến thân xác mềm oặt của cô bé kia trôi nổi giữa bùn lầy tanh tưởi, để rồi chỉ một chốc thôi, vóc dáng to lớn thô kệch của cá sấu từ từ trồi lên cùng cặp mắt sáng quắc và đôi hàm rộng mở.
Nàng sẽ mãi không quên.
Cái ngày nàng phải tận mắt chứng kiến cảnh Tư Tư rũ người trên nền đất, bộ lam y bình thường vốn luôn trau chuốt nay ướt dính thứ chất lỏng nhèm nhẹp; làn da trắng sứ hắt loang lổ những vệt máu văng khắp từ sàn gỗ cho tới chân tường. Trên bộ trang phục bao trọn lấy cơ thể gầy yếu của Tô Tư Tư rách toang hoác những vết răng nanh nhuốm máu, để lại hai hàng lỗ tròn còn lọng bọng máu tanh, cứ thế, ứa ra bên ngoài.
Màu đỏ.
Là đỏ của máu.
Kéo dài từ bả vai xuống đến thắt lưng, là những vết thương sâu cực kỳ khó lành. Vậy nên máu cứ thế thấm ướt quần áo, sau đó nhỏ lách tách lên gương mặt đang rút đi từng mảnh đen thui của sinh vật, đưa nó trở về với hình người nguyên bản. Đầu tiên là làn da nhợt nhạt thiếu máu, tiếp đến là đôi môi, cánh mũi, gò má, cặp mắt. Môi ả cong lên, vẽ một nụ cười mỉa mai nồng đậm. Cánh mũi ả không ngừng đóng mở, tựa như ả đang cố hết sức để có thể hít lấy hít để luồng khí bên ngoài vậy. Cặp mắt ả nhìn y đầy ác ý, có lẽ ả hứng thú lắm.
"Gương mặt đó không hợp với ngươi đâu."
Đột nhiên y thều thào. Y không đau, nhưng sức lực trong người y như thoát khỏi xáƈ ŧɦịŧ, khiến cho y chẳng còn chút sức lực nào nữa.
Nhưng y phải nói cho ả biết điều này.
"Không hợp với ngươi chút nào đâu, Tân Thế."