Cô ba nhàm chán, ca thán suốt ngày, mặt mày ủ rũ, mới cũ đều chê
ngày rằm ánh đăng, sáng chăng trăng tròn, chẳng còn phiền nhiễu, kết liễu mệnh thu
------------------
Đường phố tối om, vắng vẻ và im ắng. Thoạt trông sẽ chẳng ai có thể tưởng tượng mới hôm kia thôi nó vẫn còn tấp nập kể cả khi đêm đã về khuya. Thành đô Lệ Tích phồn hoa tấp nập ít khi cho phép bản thân được nghỉ ngơi, ngay cả những cư dân của nó cũng đã luôn giữ được nhịp chảy cao độ ấy suốt bao nhiêu năm trời. Những kẻ tu hành truyền đạo, những tay buôn hoạt ngôn mau miệng, những tên lừa đảo rình rập mò mẫm, những con người chán nản với cuộc đời chỉ mong mỏi tại những cuộc chơi vui đàn đúm kéo dài từ khi hoàng hôn buông xuống tới tận lúc bình minh ló rạng.
Thành đô hoa lệ, nhưng cũng hỗn loạn.
Thế gian muôn sắc, nhưng cũng tối tăm.
Cũng như quá khứ. Cũng như hiện tại. Luôn là một nơi khiến người ta chán ghét, khiến người ta căm hận.
Bóng đen lao vun vút qua những con phố, những nẻo đường, những ngõ hẻm chen chúc chật chội giữa những tòa biệt phủ chìm trong màn đêm lặng thinh.
Thật đau đớn. Không chỉ là vết thương da thịt, mà còn cả vết thương sâu tận linh hồn.
Cảm giác như có thể chết đến nơi vậy.
Chí ít thì trong thế giới chẳng có lấy nổi nửa phân lẽ phải và công bằng này, cái chết vẫn là kết cục bình đẳng nhất. Ta sẽ chết, ngươi sẽ chết, ai rồi cũng sẽ chết.
Họ sẽ đều chết đi, và cùng chìm dưới mười tám tầng biển đen.
"Tại sao ngươi lại biết về biển đen?"
Thanh âm như vang lên ngay sau lưng.
Không cần quay đầu lại, cũng biết là không còn đường để thoát thân nữa. Tốc độ của kẻ địch thật kinh hồn.
Nó bị vật sấp xuống đất. Bụi bẩn xới tung lên, bám đầy lên đầu. Cảm giác cổ lành lạnh, như bị một vật thể nào đó kề sát vậy. Vật thể ấy sắc bén, thứ ánh sáng vàng nhạt tỏa ra khiến nó nôn nao. Nó cố gắng ngoái cổ lại. Dù gì cũng phải nhìn được mặt kẻ đã bám đuôi sít sao và cố gắng gϊếŧ nó suốt quãng thời gian qua chứ.
Ồ.
Ngạc nhiên thay, nó nhận ra y.
Ra là ngươi sao.
Nam nhân diện một bộ trang phục lấp lánh ánh kim. Da dẻ y nhợt nhạt, cặp mặt y bình tĩnh đáp lại ánh nhìn dò xét của nó. Môi y đỏ thẫm như máu, đôi bàn tay đầy nốt chai sần thì siết chặt lấy cán kiếm. Nó biết rằng chỉ cần nó khẽ động đậy một chút thôi, y sẽ chẳng ngần ngại mà chém đứt đầu nó ngay tắp lự.
Y đã không còn như trong trí nhớ của nó nữa.
"Ngươi là ai? Ngươi biết ta?" Y nheo mắt, vẻ hoài nghi của y lộ ra rất rõ mỗi khi y nhíu mày. Y tiến sát lại gần hơn một chút, có lẽ y muốn quan sát nó kĩ hơn để tìm kiếm một đặc điểm gợi nhắc nào đấy, "Ngươi biết về biển đen... Rốt cuộc ngươi là thứ gì?"
Đoán thử đi - nó bật cười.
Y có thể trông thấy một đôi con ngươi đen nhánh thoáng lấp lánh trong bóng tối. Một cặp mắt người. Rõ ràng cách đây vài canh giờ, kẻ mà y phải vất vả mãi mới chế trụ được này vẫn còn là một thứ mang hình dáng con người.
Một vật chứa, với linh hồn đầy những mảnh chắp vá.
Đoán thử xem, ta có thể là ai đây. Tiểu Tam.
Đồng tử của nam nhân thu bé lại. Bàn tay cầm cán kiếm của y lập tức run rẩy khó có thể kiểm soát.
Y đã chém đứt những sợi dây chắp vá.
Và dường như đã vô tình thả ra một thứ gì đó cổ xưa. Cổ xưa... cùng tăm tối hơn cả màn đêm.
Diêm Vương ghét Nhập mộng.
Nhưng ghét là một chuyện, tình huống bây giờ không cho phép Diêm Vương đặt những thứ tiểu tiết như vậy vào tâm trí. Kể cả khi đối phương là một giống người bốc ra một thứ mùi xú uế, nàng vẫn không muốn quá mức tập trung vào nó. Dù sao cũng đã cố chịu đựng được cả tòa phủ này suốt từ nãy đến giờ, gắng thêm một chút có hề gì. Nhất là khi đã tới được nước này.
"Chàng phải dừng lại ngay!"
Diêm Vương giật mình.
Các giác quan của nàng đang dần dà nhập vào làm một với các giác quan của Tiêu Vương gia. Nàng nhìn thấy thư phòng của y, nhưng ở một phiên bản khác biệt. Ánh đèn mịt tối, bộ thảm, bàn ghế, hay ngay cả kệ sách đằng kia trông cũng cũ kĩ bụi bặm. Trên kệ đặt những bộ thẻ tre được sắp xếp cẩn thận và có hệ thống. 'Nàng' giấu mình vào một góc nào đó, xung quanh đầy ắp những cuộn da viết vội, kí tự ghi trên đó thuộc về một loại ngôn ngữ Diêm Vương không tài nào hiểu nổi.
Nàng đoán đó là mật báo.
"Chàng không thể tiếp tục chuyện này nữa."
Diêm Vương ngước lên nhìn nữ nhân trước mặt. Nàng suy được thân phận của người này ngay lập tức. Trông cô ta rất giống với Tiêu Sâm và Tiêu Y, tuy nhiên lại thành thục hơn nhiều. Bụng cô ta đã phình lớn, Diêm Vương khó có thể đoán được chính xác là tháng thứ mấy, nhưng dường như gần ngày lâm bồn lắm rồi.
Trông cô ta xanh xao và ốm yếu đến lạ.
"Chàng hãy dừng lại đi. Dừng đám Tiêu Diêu đó lại. Dừng việc bắt cóc những đứa nhỏ lại!"
"Nàng không hiểu!"
Tiếng đập bàn nặng nề vang lên, cắt đứt thanh âm thống khổ van nài của nữ nhân. Diêm Vương thấy bàn tay rám nắng to lớn của mình đặt trên mặt đất, gân xanh nổi cộm siết chặt. Dường như cả khối cơ thể này cũng đang run rẩy từng cơn, để kiềm chế một nỗi xúc động bành trướng nào đó mà bản thân nàng khó có thể thấu hiểu.
"Nàng không hiểu! Sao nàng không chịu nghĩ cho ta?! Về lí do mà ta phải làm như vậy, về những bất đắc dĩ của riêng ta khi phải làm như vậy?!"
"Đúng, thiếp không thể hiểu! Vì chàng đã bao giờ chịu sẻ chia với thiếp đâu! Những khó khăn, những thử thách, những buồn khổ, chàng chẳng bao giờ chịu nói với thiếp. Thiếp là người ngoài ư? Thiếp là người xa lạ ư? Thiếp không phải bạn đời của chàng sao? Không phải vợ chàng sao? Nhưng chàng biết không. Về việc bắt cóc trẻ con này, về việc sát hại những đứa trẻ này, thiếp không tin vào bất kỳ lí lẽ nào đâu! Đó là tội ác, là tội ác không thể dung thứ!"
"Không phải!"
'Diêm Vương' gầm lên. Đầy đau đớn. Không thể chấp nhận. Không muốn đối diện với sự kết án của vợ mình. Cũng không muốn đáp trả những lời chất vấn.
Nếu không hy sinh, sẽ không thể đạt được những thành quả lớn lao. Sẽ không thể làm được gì hết.
Diêm Vương nghe thấy một giọng nói trầm lắng vang lên trong đầu. Là suy nghĩ của Tiêu Vương gia. Ông ta đang tự nhắc nhở chính bản thân mình.
"Nàng chỉ không hiểu..."
Hình ảnh trở nên rời rạc. Vẻ bàng hoàng đầy đau đớn của Tiêu Vương phi cũng dần trở nên méo mó.
Sự kiện nối tiếp, Tiêu Vương phi chuyển dạ sinh non.
Là ngày mà nàng phát hiện ra lí do trưởng nữ - đứa con gái nàng rứt ruột đẻ ra - biến mất.
Ngay tại thư phòng này, khi mà ở bên trong vẫn có thể nghe rõ tiếng la hét của Tiêu Vương phi xen lẫn âm thanh cổ vũ hô hào của những bà đỡ cùng sự ồn áo hỗn loạn của đám gia nhân, Diêm Vương trông thấy vị trí mới trước đó nữ nhân kia còn đứng nay đã bị thay thế bởi một kẻ diện đồ đen từ đầu chí cuối, để mũ trùm che khuất đi gương mặt. 'Nàng' nhìn kẻ đó chằm chằm, miệng không ngừng gào thét, "Nàng sẽ chết mất! Nàng không thể chịu đựng cú sốc này!"
"Ngươi đang muốn đổ lỗi cho ta hay sao?"
Diêm Vương giật mình.
Bởi nàng nhận ra giọng nói kia. Giọng nói của kẻ bí ẩn đang đứng trước mặt Tiêu Vương gia, trước mặt 'nàng'.
"Khoan hãy nhắc đến việc vì sao Vương phi lại biết lối đi bí ẩn trong căn phòng này, ta phải nhắc ngươi suy xét xem điều gì là quan trọng nhất trước khi ngươi nuôi dưỡng bất kỳ ý định phản bội lại ta."
"Không, nàng mà có mệnh hệ gì thì chẳng còn gì là quan trọng nữa." Tiêu Vương gia thống khổ rêи ɾỉ.
"Ngươi chắc chứ?" Kẻ diện đồ đen dường như đã nổi cơn thịnh nộ. Ngữ điệu khi giận dữ lại khác hẳn với những gì Diêm Vương biết. Giờ thì kẻ đó lại trở nên xa lạ. "Ngươi dám chắc chưa? Rằng đã chẳng còn gì là quan trọng? Thế còn về quyết tâm của ngươi? Về mơ ước của ngươi? Về mục tiêu và những sự hy sinh của chính ngươi suốt bao nhiêu năm qua? Chúng cũng không có ý nghĩa gì ư?"
"Ngài đừng nói nữa!"
Tiêu Vương gia gạt hết mọi thứ trên bàn xuống dưới đất, tạo nên những âm thanh đổ vỡ nhưng lại chẳng thể át đi nổi tiếng ồn ào bên ngoài.
"Ngài đừng nói gì nữa! Giờ là lúc để nói về chúng ư?! Giờ không phải lúc! Ngài đến đây để làm gì!"
"Để nhắc ngươi, về những việc ngươi phải làm."
Kẻ diện đồ đen nâng tay. Tay kẻ đó được bọc kín mít trong một lớp băng trắng. Trên lòng bàn tay đó... có một con rối nhỏ. Một con rối gỗ được đẽo gọt một cách non nớt, thiếu kinh nghiệm, song trông lại tràn đầy sức sống đến lạ. Khi nhìn thấy nó, Diêm Vương đương nhiên chẳng cảm thấy có chút gợn sóng nào, có điều, nàng nhận ra Tiêu Vương gia như đã ngừng thở.
Y nhìn con rối gỗ trân trân, chằng màng đến cử động nữa.
"Thanh Linh..."
Hình ảnh lại tiếp tục nhòe đi, tiếng hét của những người phụ nữ cứ thế chìm vào bóng tối.
"...ngài vẫn giữ nó sao..."
Tiêu Vương phi đã chết.
Với thể chất yếu ớt như vậy, đẻ một cặp song sinh có lẽ là quá sức đối với nàng. Thêm vào đó, tình hình sức khỏe dạo gần đây của Vương phi rất tệ, tinh thần suy sụp, xuống dốc trông thấy.
Vậy nên, kết quả không nằm ngoài dự đoán của các y sĩ phủ Kiều Dương.
Thời điểm Tiêu Vương gia ôm lấy hai đứa trẻ vào lòng, cảm xúc trong y... vô cùng hỗn độn. Sự rối ren ấy dường như đã khiến Diêm Vương bị tác động. Một luồng cảm xúc trộn giữa bi quan và hy vọng, giữa ham muốn tiếp tục đi lên cùng sự nản lòng thoái chí.
Nhưng cũng có chút quen thuộc. Tựa như nàng cũng đã từng trải qua.
Sau khi có những lựa chọn của riêng mình, Tiêu Vương gia hạ lệnh sát hại tất cả những người có mặt ở phủ Kiều Dương ngày hôm đó. Không cùng một ngày, không cùng một nơi, những người đó cứ từ từ biến mất khỏi thế gian một cách bí ẩn, ở một chốn mà chẳng ai hay biết. Còn y, một kẻ mà phải vừa làm cha, vừa phải làm Vương gia, thì phải quyết định xem sẽ để đứa con nào trở thành người kế nghiệp cơ đồ của mình.
Đứa con nào sẽ trở thành quân Vua.
Trở thành vua, và thừa kế Tiêu Diêu.
Diêm Vương nhìn thấy những mê cung khổng lồ trải rộng khắp một mảnh đất, với những bức tường cao như chắn trời, lưng chừng chúng dựng lên những mái hiên quan sát, nơi mà những kẻ quyền quý có thể thỏa thuê vừa thưởng thức sơn hào hải vị, vừa hưng phấn dõi theo những cuộc săn đuổi ở phía dưới - nơi những đứa trẻ không ngừng oán than, giành giật từng chút một để tranh đoạt mạng sống của mình khỏi tay những kẻ săn mồi.
Tiêu Vương gia ngồi ở vị trí cao nhất, bao quát nhất, nơi y có thể theo dõi tất cả, những thứ xấu xa, những thứ độc ác, những thứ tàn nhẫn và những thứ không thể dung tha của con người. Có lẽ, y chính là kẻ khủng khiếp nhất, khi một tay y, dòng tộc của y, đã dựng xây nên toàn bộ.
Đây là một đấu trường. Một đấu trường nơi mà một bên là những đứa trẻ ngây dại chưa qua lễ trưởng thành phải chiến đấu với những kẻ bị ruồng rẫy đã chẳng còn gì để mất. Có rất nhiều hình thức tra tấn hành hạ, cùng vô số 'quy luật chơi' mà chẳng cái nào giống cái nào. Tiêu Vương gia là một kẻ ham học, y tham khảo và học hỏi hàng ngàn những phong tục tập quán, những câu chuyện lí thú đọc được trong sách vở. Y áp dụng nó vào 'cơ nghiệp' của gia tộc, khiến cho những màn săn bắt trở nên thú vị hơn bao giờ hết, thành công lôi kéo sự chú ý của hàng loạt các kẻ tai to mặt lớn trong thế giới ngầm.
Bọn họ phát cuồng bởi cái đấu trường.
Đây cũng là nơi mà y gián tiếp đe dọa những kẻ không theo phe của mình - những kẻ mà hiện đang sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều hơn.
Có điều, kẻ đi săn mồi rồi sẽ có ngày bị săn tìm trở lại.
Đó là năm thứ bao nhiêu? Là năm nào mà hai đứa sinh đôi nhà y đột nhiên biến mất chẳng để lại một lời nhắn?
Nơi bọn trẻ lần cuối được nhìn thấy dường như là học quán.
Lúc nghe tin, Tiêu Vương gia dường như đã sửng sốt đến mức đứng hình. Bởi thủ pháp dứt khoát không để lại đầu mối ấy khiến người ta liên tưởng đến Tiêu Diêu. Mà Tiêu Diêu là của y. Vì thế nên Tiêu Diêu sẽ không bao giờ bắt những đứa trẻ phủ Kiều Dương.
Những ngày sau, liên tục có những bức thư được gửi đến. Toàn bộ đều thông qua những con đường chẳng ai ngờ như một chú chim đột nhiên xẹt ngang bầu trời, nhả xuống ống gỗ đựng thẻ tre hay những con chuột chui ra từ xó xỉnh nào đấy, bỏ lại cuộn da nhơ nhớp bẩn thỉu. Ngày nào cũng xảy ra những hiện tượng kỳ quái, vào buổi sớm của mỗi bình minh.
Nội dung như một thoại bản tiếp nối, bắt đầu từ,
Một, hai ba bốn
Bắt về, lại thả đi
Bốn, ba hai một
Thả đi, lại bắt về
Đứa đầu tiên, chơi đùa cùng bầy cá
Đứa thứ hai, nhảy múa cùng đàn chim
Đứa tiếp theo, hòa vang cùng cây cỏ
Đứa cuối cùng, mãi mãi chỉ riêng ta
Đó là một bài đồng dao từ rất xưa rồi. Nhiều người đã quên khuấy chúng đi. Tiêu Vương gia từng đọc được nó một cách vô tình trong một tuyển tập đồng dao cũ nát y mua lại được từ gã thương nhân hay chu du khắp đó đây. Ngay khi đọc được bài đồng dao, y đã nảy ra ý tưởng thực hiện một cuộc săn đuổi với những mục tiêu đề ra cho kẻ săn mồi y chang như trong bài ca kia. Đứa đầu tiên, phải chơi đùa cùng bầy cá. Kết quả là kẻ săn mồi dìm chết một đứa xuống đầm lầy rồi để cá sấu ăn thịt. Đứa thứ hai, nhảy múa cùng đàn chim. Nạn nhân bị bóp cổ, sau đó treo ngược lên cành cây. Nó cũng bị đàn quạ rỉa xác đến không còn nhận ra hình thù. Đứa tiếp theo, hòa vang cùng cây cỏ. Đây là một con mồi đáng thương khi bị kẻ săn mồi tàn độc trói chặt tay chân đem chôn sống - là đứa nhóc duy nhất chưa chết khi thực hiện hình phạt như bài đồng dao. Nó chết từ từ, gào thét trong tuyệt vọng, và chẳng ai hơi đâu đào đất lên để kiểm chứng.
Đứa cuối cùng, mãi mãi chỉ riêng ta.
Bọn chúng quyết định để nó sống. Ban đầu không biết kẻ nào đã đề xuất nên ra lệnh cho gã săn mồi ăn đứa nhỏ, nhưng về sau, vì một nhã hứng bất chợt nào đấy của đám người giàu có man di, chúng đồng loạt ý kiến rằng để nó tiếp tục sống khéo lại là ý hay.
Trải nghiệm này sẽ ám ảnh nó cả đời. Chúng muốn huấn luyện ra một gã săn mồi bắt nguồn từ nạn nhân.
Tiêu Vương gia đã không phản đối. Chúng trả tiền, trả quyền, chúng muốn làm gì đều được.
Không ngờ nhiều năm sau, y lại đọc lại được những dòng này. Hai đứa trẻ nhà y đã mất tích! Nhưng y nhớ rõ là kẻ săn mồi năm ấy đã bị thủ tiêu rồi cơ mà? Y thấy để một nạn nhân trở thành kẻ săn mồi là một ý tưởng ngớ ngẩn, nên khi đám người kia đã chán ngán đứa nhỏ thì y lập tức đã ra lệnh đưa tiễn nó một cách thầm lặng nhất có thể.
Song hắn đã không chết?
Là hắn ư?