Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày Vong Xuyên bắt đầu thuận theo dòng chảy chia đôi hai bờ âm thế, cũng là ngày dưới trần gian bắt đầu xảy ra những trận chiến đầu tiên trong chiều dài lịch sử kéo dài miên man của con người. Máu chảy thấm đất, nhuộm đỏ dòng Vong Xuyên vốn dĩ tro lạnh, họa nên nét sầu thảm nơi trú ẩn âm u của Diêm Vương.
Ở bờ bên này, con người vẫn quẩn quanh với những mưu mô suy tính, loay hoay xoay vòng giữa quãng thời gian dài cả đời người hữu hạn lại tưởng chừng như vô tận; ở thử ngạn, sinh tử luân hồi là quy luật bất biến trời định phán quyết mọi số mệnh của nhân thế.
Ở bờ bên kia, là mảnh đất vĩnh hằng dành cho những người đã đi hết một kiếp người; ở bỉ ngạn, họ được giải thoát khỏi những muộn phiền kiếp hồng trần để rồi vẫn còn vương vấn ngồi đờ đẫn bên dòng Vong Xuyên, mãi chờ đợi một bóng hình quen thuộc bước chân qua cầu Nại Hà sương khói mờ nhân ảnh.
Tương tư chẳng thà tương phùng, dõi theo dáng lưng người chậm rãi bước dần xa, nhìn người uống một chén Quên Lãng xóa tan hết duyên kiếp tình thù; bờ bên kia ngóng trông bờ bên này, bờ bên này lại hờ hững vô tình ngoảnh mặt đi. Bọn họ vẫn cứ phải sống, còn bọn họ thì vẫn cứ muốn đợi chờ.
Chờ mãi, đợi mãi, cho đến khi hóa kiếp thành những bông hoa trắng muốt mọc ở bờ cực lạc bên dòng Vong Xuyên nơi âm thế, dần dà nhuộm hết sắc đỏ của nhân gian, trả lại màu tro tàn cho con sông ưu lệ.
Cánh hoa đỏ tươi rực rỡ; hoa nở một ngàn năm, hoa tàn một ngàn năm; hoa nở lá tan, lá mọc hoa tàn, dù cho hoa và lá cùng chung một rễ, thế nhưng đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không thể gặp nhau.
Tình không vì nhân quả, duyên đã định sống chết.
Phật nói, đó là hoa Bỉ Ngạn.
----------------------
Diêm Vương nói, đó là vườn hoa bảo bối của ta.
Diêm Vương ngồi ở đầu bên này của chiếc bàn gỗ hương dài ngoằng ngoẵng, ngẩng đầu sẵng giọng nói với người ngồi ở đầu bên kia. Tân Thế nghe vậy chỉ lẳng lặng gắp một đũa rau, huơ huơ giữa không trung.
"Gì?" Diêm Vương nhíu mày.
"Mùa thu mát trời, rau quả ăn lúc này là ngon nhất." Tân Thế nhai chậm rãi, bảo. "Tiết thu dễ chịu, tí ta với nàng đi tản bộ hóng gió, lúc ấy nàng tiếp tục tính sổ ta vụ vườn hoa đỏ của nàng là được."
"Cái gì mà tiết thu dễ chịu?" Diêm Vương một tay chống cằm, nhìn người ngồi phía đối diện, "Âm thế bốn mùa là vô nghĩa, thế nên hãy trả nợ cho ta vườn bỉ ngạn bây giờ luôn đi."
Tân Thế vẫn từ tốn ăn từng miếng một, ánh mắt tự tin trấn an nàng. Lòng Diêm Vương đầy khó hiểu, thế nhưng nàng ngoan ngoãn đột xuất, tay đẩy nhanh tốc độ để ăn cho xong bữa. Đám quỷ thư vây đầy bên ngoài phòng ăn, cố gắng áp chặt tai vào lớp gỗ ráp sần sùi để nghe ngóng chuyện đang xảy ra bên trong. Bậc quân vương của chúng đã chịu chui ra khỏi cái giường, chúng còn chưa kịp giơ hai tay hoan hô thì đã thấy bóng người khoác áo bào đen thêu chi chít họa tiết cành cây khô mà chúng nhìn nhiều đâm chán ghét lững thững bám theo sau.
Quỷ thư không hiểu, quỷ sai lại càng không. Đã gần hai tuần kể từ khi đám dị hợm mắt quạ tái kia đóng quân bên ngoài dãy Tử Bi Sơn, miệng chưa từng ngừng gào thét dọa đám người đang trên đường xuống Âm giới sợ hãi run bần bật. Địa hộ đột nhiên mất hút, quỷ sai không có chỗ dựa thì có cho mười lá gan cũng không dám lại gần Tử Bi Sơn. Chúng tận lực né thật xa nguồn phát thứ âm thanh chói tai nọ, ngày ngày đều đặn đi đi về về giữa bến Giã Từ và Địa Ngục Môn. Chuyện xảy ra tại âm phủ, quỷ sai không đoái hoài nhiều, chỉ có vài con hay qua lại tán dóc với đám quỷ thư giám sát mười tám tầng Trả Giá thì biết được rằng Âm giới đang có khách đến từ thiên đường.
Ngoài Thiên Hoàng ra, trước nay cõi mây phủ chưa từng đón nhận thêm ai đến từ thiên giới.
Tuy nhiên, việc này không thuộc phạm vi quan tâm của đám quỷ sai, chúng thèm khát và hứng thú với việc đày đọa những con người khốn khổ phía đằng sau Địa Ngục Môn, chuyện bên ngoài tất đã có kẻ khác lo, miễn là đừng ảnh hưởng đến niềm vui của chúng là được.
Có điều, trong một tập thể sẽ luôn tồn tại một số kẻ quái gở, đặt trong đám quỷ thì chính là đề cập đến chủng loại Tỳ Xá Già - một trong những đồng minh dị đản nhất trong cuộc chiến Khai nguyên thời nguyên thủy. Sau trận chiến, số lượng hậu duệ Tỳ Xá Già còn lại đếm trên đầu ngón tay, hiện ở cõi âm phủ chỉ có hai con vẫn còn sinh sống. Loài quỷ này có thể tàng hình, chiếm hữu cơ thể của con người và gieo rắc bệnh tật. Chúng là sinh vật có hình dạng nho nhỏ cỡ một đứa trẻ em lên ba với thân hình gầy guộc, nước da màu vỏ chai cùng cặp đồng tử đỏ ngầu và những mạch máu phập phồng quấn quanh da thịt.
Đám quỷ sứ khác rất e ngại trước hai Tỳ Xá Già, thế nên giả sử nếu một ngày, khi vòng đời của bạn kết thúc, phải trở về với Đất Mẹ, tiến nhập vào cõi mây phủ nơi vị Diêm Vương u sầu ngự trị thì hãy ngước nhìn lên khoảng trời màu tro, ắt hẳn bạn sẽ trông thấy hai bóng đen cứ mãi rượt đuổi nhau theo quỹ đạo kì dị, chẳng ai biết rốt cuộc chúng muốn làm gì, người ta chỉ biết, Tỳ Xá Già, thực chất là một con quỷ vô cùng đáng sợ.
Khi Diêm Vương cùng Tân Thế rời khỏi âm phủ, hai con Tỳ Xá Già còn đang vờn nhau ở trên kia, Diêm Vương chỉ đảo mắt nhìn qua chúng rồi lờ đi, chẳng đoái hoài; còn Tân Thế khẽ nhăn mặt, tựa hồ không thoải mái lắm khi trông thấy hình dạng gớm ghiếc nọ.
Có điều, sự để tâm của bọn họ rất nhanh chuyển đổi mục tiêu. Ấy là khi vừa bước ra khỏi cổng vài bước, tiết trời bỗng dưng thay đổi. Gió bắt đầu nổi lên, lay động những khóm hoa trắng muốt trồng dọc lối đi, những cành cây khô cứng lại nứt nẻ đột ngột đâm chồi nảy lộc, mọc nên từng tán lá phong đỏ vàng lẫn lộn, sau đó chúng lại chậm rãi lìa cành để nhường chỗ cho những chồi non mới, lượn qua lượn lại giữa không gian ướp vị ngọt của hơi sương. Lạc diệp rải kín con đường dẫn tới khu vườn, Diêm Vương dần dà chuyển từ trạng thái ngạc nhiên sửng sốt sang háo hức vui mừng. Nàng chạy tới bên gốc cây, tận hưởng cảm giác lá khô rạn vỡ dưới chân mình, sự hưng phấn kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng nhảy lên nhảy xuống vài cái, thích thú đá tung vài đồi lá thấp lùn vây xung quanh.
ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Tân Thế đứng từ xa mỉm cười dõi theo, nàng hít một hơi thật sâu hòng giữ lại cho mình chút gì đó để lưu luyến.
Mà nàng lưu luyến thứ gì?
Không, hẳn là vì đã đánh mất rồi, thế nên mới hối tiếc. Nhưng diệu kỳ thay, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của người đang đứng đối diện, Tân Thế cảm thấy, dường như những mất mát trước kia, tất cả, toàn bộ, chỉ là để trả giá cho một lần chạm mặt này. Nàng không muốn tiếp tục lưu luyến, thứ gì đã qua thì nên cho qua, bởi vì vốn dĩ đây chỉ là một cuộc trao đổi nhằm giành lấy một điều cao cả giá trị hơn.
Nàng đang đánh cược với trời đất, mà thứ nàng đặt, chính là vận mệnh của nàng.
Tuy rằng, ngay tự khi bắt đầu, nàng đã định sẵn sẽ không tài nào thắng nổi.
Diêm Vương khám phá mới mẻ chán chê thì quay đầu lại tính gọi Tân Thế, xong nàng chợt thấy kẻ tử thù của mình đứng cô độc dưới một tàng cây, nét mặt đầy ưu tư. Mái tóc dài mượt thả trôi theo làn gió, vài sợi lòa xòa nơi đầu môi, vài sợi lại vương trên vai áo.
Diêm Vương như ngây dại, nàng ngắm thêm một lát mới rụt rè lại gần đối phương, khẽ đằng hắng.
"Hmm? Chơi xong rồi à?" Tân Thế dứt ra khỏi dòng suy nghĩ, mỉm cười nhìn Diêm Vương.
"Ngươi thật sự có năng lực thay đổi vạn vật như vậy sao?" Diêm Vương đảo mắt đi bốn phương tám hướng, "Quá khoa trương rồi!"
"Nàng thích thì ngày nào cũng làm cho nàng xem. Thử tưởng tượng coi, giờ đang là mùa thu," Tân Thế cầm lấy tay Diêm Vương, dắt nàng đi dọc theo lối ra vườn. Diêm Vương mải mê ngắm nghía cảnh tượng xung quanh, tâm trí bay bổng để mặc cho nàng quyết. "Buổi sáng tiết thu trời se lạnh, ban chiều nắng vàng rải tựa mật ong, ngọt mà ấm; đêm ấy, trăng thanh gió mát, ta và nàng mỗi người một bên cửa sổ thưởng nguyệt làm thơ, không phải rất thú vị sao?"
Diêm Vương nhăn mày, quay sang, "Thưởng nguyệt làm thơ?"
"Nàng thưởng nguyệt thôi, ta làm thơ cũng được." Tân Thế bật cười, "Tóm lại, ta chỉ muốn chúng mình có thể ngồi bên nhau."
"Nhạt nhẽo." Diêm Vương đảo tròn mắt, "mà," Nàng giãy giãy bàn tay đang bị giam giữ, "Về chuyện vườn hoa..."
"Tất nhiên là sẽ đền, chắc chắn sẽ đền." Tân Thế gật đầu, "Chỉ là ta không muốn nàng tiếp tục trồng giống hoa kia, quá mức bi thương, nàng không thấy thế ư?"
"Bỉ Ngạn là loài hoa duy nhất sống được dưới âm phủ." Diêm Vương trừng mắt, "Trước đây thì là như vậy."
"Ừ, trước đây thì là như vậy..." Tân Thế rũ mi. Nàng im lặng một hồi, hai người chậm rãi bước đi trên con đường phủ lá. Diêm Vương vừa nhận ra bầu không khí đột nhiên có chút lắng đọng thì cảm giác khác lạ, nàng len lén nhìn Tân Thế qua khóe mắt, thấy nàng ta chỉ hơi nhíu mày lộ vẻ đắn đo.
"Ngươi sao thế?" Diêm Vương phá vỡ sự im lặng bất thường nọ, Tân Thế không quay sang nhìn nàng, mà chỉ hỏi.
"Nàng có thích loài hoa gì không? Hoa ở cõi phàm ấy."
Diêm Vương chợt hồi tưởng lại những lần mình quan sát khắp cùng tận thế gian qua Nguyệt Kính Đài. Nàng còn nhớ, đó là những ngày nàng mới nhận trọng trách cai quản chốn mây phủ, cái gì cũng lạ lẫm, cái gì cũng đầy hiếu kỳ. Nàng đã ngắm rất nhiều loài hoa, hoa cỏ nhân thế muôn vàn màu sắc, không vẻ đẹp nào trùng lặp với vẻ đẹp nào.
Thế nhưng, âm giới là một xứ sở độc tàn.
Lệ khí từ những kẻ tù tội phía đằng sau Địa Ngục Môn bao trùm lên không gian nơi đây một sắc màu nồng đậm thống khổ. Bất kể nàng có sai địa hộ mang loài hoa nào về, nó cũng không thể sống được dù chỉ một khắc. Dẫu có tươi đẹp đến đâu, có sặc sỡ nhường nào, khi trở về với đất, chúng lại trở lại với sắc màu ảm đạm héo tàn.
Song, giờ mọi chuyện đã khác.
Đã có một người thật sự sở hữu khả năng thay đổi thế giới của nàng xuất hiện.
Diêm Vương nhìn dáng người trầm mặc bước đi bên cạnh, trong lòng ngổn ngang những mâu thuẫn giằng xéo. Nên, hay không nên? Phụ thuộc, không, không thể phụ thuộc. Ham muốn, không, không nỡ từ bỏ ham muốn. Nàng cũng muốn được chăm những bông hoa tràn ngập sinh khí, được ngày ngày ngắt một đóa hoa đặt trong phòng, thưởng thức hương thơm quyến rũ để say ngất giữa cảnh sắc xám xịt nơi cõi chết. Bỉ ngạn quá mức rực rỡ, quá đỗi chói rọi, sắc đỏ ấy như cắt vào tim nàng rỉ máu.
Dường như, Diêm Vương đã làm ra một quyết định phá cách với lối suy nghĩ của nàng thường nhật; và tựa hồ Tân Thế cũng vừa nặng trĩu lòng bởi một phút liều lĩnh ngoài dự định, trái ngược tính cách cẩn thận của nàng mọi khi. Hai người đều gánh trên vai một bầu trời tâm sự, dù đứng bên nhau, họ cũng không thể thổ lộ chúng ra. Quan hệ của họ nhợt nhạt tựa dòng Vong Xuyên những buổi sáng tinh mơ, mỏng manh như lớp mạng nhện giăng đầy ngoài khe cửa sổ nơi âm phủ; Diêm Vương sợ hãi mình sẽ mất đi cơ hội điểm tô cho cuộc sống buồn tẻ của bản thân, còn Tân Thế lại bất an mong cầu bức màn tơ yếu ớt kết nối giữa hai người bọn họ có thể được bao bọc và bảo vệ.
Thế nên Tân Thế mới hỏi, nàng yêu thích loài hoa gì.
Và bởi vậy Diêm Vương đáp lại, ngươi phá hỏng vườn bỉ ngạn của ta, hãy cứ trả lại cho ta một vườn hoa bỉ ngạn.
---------------------------
Chương trình phổ cập kiến thức về thế giới của Phụ Thiên Mẫu Địa bài của Thiên Hộ-sensei
O(≧▽≦)O
Phụ Thiên Mẫu Địa xưa kia tạo ra hết thảy tứ giới lục địa; tứ giới do người con út cai quản, lục địa nhượng cho sáu người con trai. Về sau người con út lại nặn ra ba người con, trao lại quyền thống trị tam giới cho cả ba: Đại dương của Thủy Đế, Bầu trời của Thiên Hoàng còn Mặt đất của Diêm Vương.
Thiên Hộ : Thật ra thì giờ để cho bay bướm người ta gọi là cõi mây sương của Thiên Hoàng, chốn mây phủ của Diêm Vương và xứ mây tan của Thủy Đế (๑>◡