Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn đêm buông xuống, người già say ngủ, người trẻ mộng mơ.
--------------------------
Bầu trời nơi âm giới không phải bầu trời, cũng như mặt đất ở thiên giới không phải mặt đất. Với cõi mây phủ, bầu trời là mặt đất, còn với chốn mây sương, mặt đất lại là bầu trời. Qua Nguyệt Kính Đài, Diêm Vương phải xót xa thừa nhận rằng, những kẻ phàm thường trên trần thế đang giẫm đạp lên bầu trời của nàng trong khi tôn kính và thờ phụng mặt đất của người em trai.
Với suy nghĩ dày vò như thế, đêm nay Diêm Vương mất ngủ.
Nàng đội mưa, mưa thấm ướt sũng cả bộ váy lông quạ nàng yêu thích, cảm giác hơi nóng bên tai vẫn còn y nguyên, chọc nàng ngứa ngáy muốn gãi. Dù rất không chấp nhận, nhưng bởi đầu óc dần trở nên quay cuồng, nàng lại phải tay trong tay đi về âm phủ cùng người mà nàng coi như kẻ tử thù đã xâm lăng thế giới của nàng, không những vậy, ả ta còn muốn thay đổi nó.
Liệu ta có thể thay đổi thế giới của nàng hay không?
Câu hỏi ấy, cuối cùng cũng chỉ kết thúc bởi sự lặng im.
Nằm trong chăn khiến Diêm Vương bắt đầu cảm thấy bí bách và bực bội. Nàng hay ngủ, ngủ say li bì, thậm chí có khi ngủ liền mạch nhiều năm chẳng buồn mở mắt. Những khi như vậy, đám quỷ thư lại một phen vừa bận rộn quay cuồng với đống công việc xử lí thọ mệnh của nhân thế, vừa kêu gào khóc thét ai oán thay vị vương hậu biếng nhác vô tâm của bọn họ. Ngày xưa Quân Thượng từng gửi một quân sư xuống âm thế để phụ việc cho nàng, nhưng nàng ta vừa làm được vài trăm năm đã tự ý bỏ đi, bảo rằng ngao du sơn thủy giải sầu cái gì đó.
Mà Ty Mệnh đi được bao lâu rồi nhỉ? Diêm Vương ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường, tay chậm rãi xoa nắn trán.
"Nửa đêm thức giấc ôm đầu nghĩ suy, nàng không ngủ được à?"
Diêm Vương giật mình trợn tròn hai mắt, một cô gái mặc trung y đen nháy đang ngồi cuối giường, mái tóc dài tùy ý xõa về đằng sau. Diêm Vương thực sự cảm thấy da gà của mình đang nổi lên từng lớp, ả ta ở đó tự bao giờ? Sao nàng lại không hề hay biết gì hết? Nàng đường đường là con gái của Tạo Hóa, là bậc đế vương cai quản cõi âm với tu vi nghìn năm, ấy vậy mà không thể đọ lại nổi một kẻ xa lạ bỗng nhiên xuất hiện vào một ngày trời âm u, đất mịt mùng mà chẳng biết nàng ta chui ra từ nơi trời hỡi nào. Ý nghĩ này khiến Diêm Vương lạnh sống lưng, nàng bỏ chăn sang một bên, khoanh chân lại, ngồi thẳng lưng dáng vẻ nghiêm túc.
"Ngươi muốn thay đổi Âm giới thật ư?"
Tân Thế lấy tay chống cằm, tầm mắt đưa ra ngoài khung cửa sổ. Màn đêm nơi âm thế phủ mờ sương, dãy Tử Bi Sơn phía đằng xa mơ hồ huyền ảo, bóng dáng đám quỷ sai đi đi lại lại đón những cỗ xe chở từng tốp người chết nhập nhằng giữa lớp khói bụi tan vào không gian mịt mù. Tiếng cú vọ từ đâu vọng lại, rúc sâu lòng người, làm nảy sinh ra thứ cảm xúc cô tịnh kì quái, thúc giục tâm tư mau chóng làm một cái gì đó để gạt bỏ sự gò bó chật hẹp tản trên da thịt bởi bốn bức tường vây xung quanh.
"Thật." Tân Thế rũ mi trả lời.
"Bất khả thi. Và vô nghĩa." Diêm Vương nhướng mày.
"Ừ. Thế nên ta xác định trước rồi, thay đổi được chừng nào hay chừng nấy." Tân Thế lắc đầu, đứng dậy. "Nàng ngủ đi."
Diêm Vương ậm ừ trong cổ họng, nàng nhắm mắt lại tĩnh thần, lưng lại dựa tiếp vào thành giường.
Mâu thuẫn bắt đầu nhen nhóm, có điều nàng không muốn thừa nhận cảm giác mong chờ quái đản phát sinh tận sâu tâm can mình.
Đắn đo, giằng xéo quá mức mệt mỏi, nàng muốn quên hết đi, chẳng còn thiết quan tâm điều gì nữa. Quyết định như vậy, Diêm Vương mở mắt.
Cơ mà...
"Sao ngươi còn ở đây?" Giọng Diêm Vương hết sức kỳ quái.
"Sao ta lại phải đi?" Tân Thế phì cười, nàng ngồi vắt nửa người ngoài cửa sổ, chân khẽ đung đưa theo nhịp điệu.
"Đây là phòng của ta." Diêm Vương vô thức cao giọng, vẻ mặt thiếu tự nhiên.
"Ta còn không có phòng. Vả lại, nàng ở đây, ta lại ở chỗ khác, nghe cũng thấy phi lí rồi." Tân Thế dứt lời bèn gãi cằm, sau đó tự gật gù đầy đồng tình với suy nghĩ của bản thân. "Nàng đừng cố mở to mắt nữa, ta thấy mắt nàng be bé trông xinh mà."
Diêm Vương ngao ngán ngã nằm lên chiếc gối ở đằng sau, rêи ɾỉ, "Ta hết cách với ngươi rồi."
"Thế ta ở lại đây." Tân Thế mỉm cười tiếp tục nhìn ra bên ngoài. Một lớp màng quang màu trắng dịu nhẹ vương lên thân hình cao gầy, những nét thêu rối rắm trên bộ trang phục tạo nên từng mảng từng mảng, tựa lớp tơ chi chít phủ quanh bóng người như xa như gần bên khung cửa sổ trăm năm khép chặt.
"Ở Âm giới không có trăng."
Im lặng một hồi, đột nhiên Diêm Vương lên tiếng.
Tân Thế quay mặt lại, chăm chăm nhìn nàng từ từ ngồi dậy, khoác lấy một chiếc áo choàng tím đi về phía mình.
"Đêm khuya thanh tĩnh, cảnh giới nhợt nhạt, ngươi ngắm gì chứ?" Diêm Vương khó hiểu.
"Còn nàng tỉnh làm gì?" Tân Thế hỏi ngược lại.
"Ta không ngủ được." Diêm Vương lắc đầu, cũng nhảy lên ngồi trên bệ cửa sổ. "Lũ quỷ thư chấp nhận để ngươi chỉ đạo ư?"
"Chúng nó sợ chết lắm." Tân Thế cười, hai lòng bàn tay khẽ xoa vào nhau. "Ta nói gì chúng đều răm rắp làm theo, nhưng mà ánh mắt thì tràn đầy thù hận. Kiểu tay sai thế này thực khiến người ta bất an, chẳng biết khi nào chúng sẽ chĩa mũi nhọn đâm ta sau lưng nữa."
"Bởi ngươi vốn dĩ không phải chủ nhân của chúng." Diêm Vương hất cằm. "Ngươi chỉ là một kẻ xâm lăng, bị đâm sau lưng cũng là xứng đáng."
"Lũ quỷ sai thì khó cai quản hơn, thế nên ta ép đám quỷ thư tin rằng ta là phụ tá mới của nàng do Quân Thượng gửi đến." Tân Thế chống cằm, "Chẳng biết chúng có nghe lời không nữa."
"Dám dối trá lời Quân Thượng, ngươi rõ liều." Diêm Vương lại trừng mắt. Mắt nàng nhỏ và hẹp, thành ra mỗi lần tức giận nàng lại vô thức gắng mở thật to nó ra, tuy không biết sức ảnh hưởng như thế nào, thế nhưng Thiên Hoàng luôn im bặt mỗi lần thấy nàng như vậy.
"Cơ mà..." Tân Thế tựa hồ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, "Ta rất không ưa cái ngai cốt của nàng. Ghế gì mà cứng như đá vậy, sao nàng có thể ngồi lên chừng ấy thời gian nhỉ."
"Ngai cốt của ta làm sao?" Diêm Vương cao giọng. Đó là chiếc ngai do đích thân nàng thiết kế, còn việc tạo hình tạo khối thì được Thủy Đế hoàn thiện coi như quà sinh nhật. Nàng đã từng thích nó đến nỗi ngủ luôn trên ghế, vùi cánh mũi vào lớp lông quạ để hít lấy hít để mùi thảo mộc tinh tế Thiên Hoàng ướp đọng.
Thế mà giờ lại có người chê bai cục cưng của nàng?
Diêm Vương khó chịu.
"Ta không thích cái ghế xương xẩu dính lông ngan ấy, thế nên ta không nhận cái ngôi vị Diêm Vương của nàng đâu." Tân Thế cười cong mắt, lắc đầu. "Đây vẫn là thế giới của nàng, vẫn là Âm giới của nàng, cứ coi ta như một vị khách không mời mà vẫn cứ mặt dày cắm rễ ở đây đi."
"Có vị khách nào lại gọi bầy gọi đàn phong tỏa kín nhà người ta vậy không?" Diêm Vương gắt lên.
"Ta không làm vậy thì sẽ bị nàng đuổi đi mất. Chưa chiếm được vị trí an toàn trong lòng nàng thì ta chưa dám mạo hiểm." Tân Thế khoanh tay lại.
"Ta và ngươi từng gặp nhau sao?" Diêm Vương nhướng mày.
"Chưa từng." Tân Thế chăm chú ngắm nghía dáng vẻ đầy thắc mắc của Diêm Vương, "Đối với nàng, ta vừa gặp đã muốn tiếp cận."
"Cái gì?" Diêm Vương xông tới, thẳng tay nhéo mũi Tân Thế, "Ngươi nghĩ ta tin sao?"
Tân Thế nhăn mặt, nhưng không đẩy Diêm Vương ra. Nàng ta ngồi yên, hai tay buông thõng đặt bên hông, cánh mũi bắt đầu có dấu hiệu đỏ ửng.
"Đau ta." Tân Thế bảo, giọng nghèn nghẹt.
Chẳng hiểu sao Diêm Vương cảm thấy tứ chi bỗng dưng mềm nhũn. Nàng từ từ thả tay, bóp nhẹ thêm một cái mới rút về. Tân Thế chợt cười vô thanh, mắt cong lưỡi liềm, vui vẻ đến nỗi gập cả lưng lại, hai tay che miệng.
"Ngươi đang bỡn cợt ta." Diêm Vương dúi đầu người ngồi đối diện xuống một cái.
"Ôi, nàng biết không." Tân Thế một tay chống cằm, ngả người nhìn nàng, "Ta lúc nào cũng thích nàng chạm vào người ta. Càng nhiều càng tốt."
"Ta sẽ không chạm vào người ngươi thêm một lần nào nữa, thế nên cứ mơ đi." Diêm Vương thở dài, "Rốt cuộc ngươi đang muốn gì chứ? Nếu thứ mà ngươi muốn còn lớn hơn cả Âm phủ thì xin ngươi đừng có cợt nhả như vậy nữa, ta thà bị ngươi bắt trói hành hạ còn hơn là giả tạo như bây giờ."
Tân Thế vẫn chống cằm, có chút suy nghĩ. "Ta không giả tạo. Ta cũng biết hành động của ta thật kì lạ, khó tin, và đầy đáng ngờ. Nhưng ta thật sự.... có cảm tình với nàng."
"Từ ánh nhìn đầu tiên?"
"Từ ánh nhìn đầu tiên."
Diêm Vương bỗng mỉm cười rạng rỡ, Tân Thế ngơ ngác, tâm trí đột ngột đình chỉ mọi hoạt động. Đợi đến khi nàng hoàn hồn thì Diêm Vương đã vụt một cái đá nàng ra khỏi khung cửa sổ, ngã xuống bụi xương gai trồng bên dưới.
"Ai!" Tân Thế khẽ rêи ɾỉ.
"Đây là trừng phạt ngươi cái tội dám phá vườn bỉ ngạn của ta. Ngươi có biết ta đã chăm nó bao lâu không, khốn nạn." Diêm Vương dang hai tay giữ lấy tay nắm cửa, trừng mắt nói vọng xuống, "Có cảm tình? Với ta? Ngươi nghĩ ta là con nít để ngươi xoay trong tay sao? Đêm nay ngủ dưới đấy đi thì may ra ta tin nhé!"
Dứt lời, cánh cửa sổ lập tức đóng sầm lại.
Tân Thế nằm dáng nằm mà nàng có thể khẳng định sẽ là tư thế khốn khổ nhất trần đời, mặt ngửa lên trời nhìn ngắm những vì tinh tú đang điểm sao sa quanh vầng trăng óng ả, vương sắc vàng dịu nhẹ lên những tảng mây màu tro vụn nhặt.
"Đêm khuya trăng sáng, nàng thoải mái ngủ một giấc thật sâu trầm." Tân Thế thì thầm xong chậm rãi nhắm mắt lại.
--------------------------
Câu chuyện của 'một lát sau' :
Trong phòng : Tiếng ngáy từ đâu đây vang vọng giữa màn đêm lờ mờ sương tản꒰◍ᐡᐤᐡ◍꒱ᐝ.∗̥✩⁺˚⑅
Ngoài phòng : Hắt xị, ai, sao tự dưng ngứa lưng thế nhỉ, ai ai, gãi sao giờ _(┐「ε:)_
Vượt xa hơn cả căn phòng ấy là ngoài lề : Mình có vẽ phác thử hình tượng chị Tân Thế : Các bạn cứ tưởng tượng chị ấy thuộc tuýp dịu dàng,yêu hoa lá cành lại có vẻ dễ bắt nạt là được =))