Khai giảng đến gần, mùa hè cũng sắp kết thúc nhưng ngoài trời vẫn còn rất oi bức, tiếng ve réo gọi trên cây càng thêm khó chịu.
Thành phố Đông Sơn, câu lạc bộ chơi cờ Cửu Tam.
"Không xong rồi hội trưởng! Tên học sinh cao trung vừa tới đây khiêu chiến tương đối lợi hại! Hắn điểm danh muốn tiểu thư Lâm Cầm đấu với mình!"
"Không biết tự lượng sức!"
Hội trưởng tóc tai dù đã hoa râm nhưng tinh thần vẫn còn rất quắc thước, hừ một tiếng "Chẳng qua mới thắng vài kỳ thủ 5 đoạn ngoài đại sảnh mà thôi, mới thế đã muốn khiêu chiến người giỏi nhất ở câu lạc bộ của chúng ta?"
Cái tên câu lạc bộ chơi cờ Cửu Tam này là để kỷ niệm ngày 3 tháng 9 năm 1945, ngày kháng chiến chống Nhật thắng lợi. Với tư cách là nơi giao lưu chơi cờ lớn nhất thành phố Đông Sơn, câu lạc bộ này đã có gần 600 hội viên, tuy đã mở rộng lĩnh vực ra các bộ môn như cờ tướng, cờ vua, cờ ca rô, cờ cá ngựa, cờ quân, tam quốc sát, nhưng lĩnh vực chủ yếu vẫn là cờ vây.
Hội trưởng có lý do để khinh thường, trình độ bình quân của câu lạc bộ chơi cờ Cửu Tam cao hơn những nơi khác nhiều, đừng nói là trình độ 5 đoạn nghiệp dư, kể cả 6 đoạn lẫn 7 đoạn cũng có, bản thân hội trưởng cũng là một kỳ thủ 7 đoạn.
Tuy kỳ thủ nghiệp dư phân cấp bằng chữ số Ả Rập 1~7, khác xa với kỳ thủ chuyên nghiệp phân cấp bằng một ~ chín, nhưng tuyệt đối không thể xem thường kỳ thủ nghiệp dư; kỳ thủ nghiệp dư 6~7 đoạn có trình độ tương đương với các kỳ thủ chuyên nghiệp ở những đoạn đầu, hoặc căn bản chính là kỳ thủ chuyên nghiệp xuất ngũ.
"Hừ, 5 đoạn chỉ là ranh giới giữa kỳ thủ chuyên nghiệp và nghiệp dư, thằng nhãi kia muốn thách đấu với thiên tài như tiểu thư Lâm Cầm thì ít nhất cũng phải thắng được kỳ thủ 6 đoạn đã!"
Bởi vì kinh tế trì trệ nên câu lạc bộ chơi cờ Cửu Tam đã bị tập đoàn Lâm Thị thu mua hồi năm ngoái, tiểu thư Lâm Cầm chính là trưởng nữ của Lâm Chính Quang, chủ tịch tập đoàn Lâm Thị, nhưng những lời mà hội trưởng khen ngợi cô tuyệt đối không phải là nịnh nọt.
Lúc trước vì không muốn câu lạc bộ chơi cờ dính quá nhiều hơi tiền, vì kinh doanh tự chủ nẹn đã nhiều lần đàm phán với tập đoàn Lâm Thị, trời xui đất khiến thế nào mà cuối cùng lại phải định thắng thua với đại tiểu thư Lâm gia trên bàn cờ.
Hội trưởng vĩnh viễn không thể quên được Lâm Cầm đã khiến mình thảm bại thế nào, với tư cách từng là một kỳ thủ chuyên nghiệp, tới tận bây giờ hắn vẫn không thể tin rằng Lâm Cầm có thể chiến thắng mình trong điều kiện tiên quyết chấp hai quân cờ.
"Ai, nếu không phải vì cơ thể yếu nhược nhiều bệnh, đi thi chuyên nghiệp thì tuyệt đối sẽ có thể đột nhiên nổi tiếng, thậm chí ghi vào sử sách..."
"Hội trưởng? Ông tập trung xíu đi...! Tên học sinh cao trung kia sau khi đánh thắng kỳ thủ 5 đoạn thì đánh tiếp với ba kỳ thủ 6 đoạn luôn rồi!"
"Thế nào? Chẳng lẽ hắn lại thắng?" Mặt xã trưởng hơi hơi biến sắc.
"Cái đó... Cái đó thì không, hắn đánh hòa với cả ba người."
Khóe miệng xã trưởng nhếch lên một nụ cười trào phúng, không biết tại sao lại cảm thấy hơi đáng tiếc.
"Hừm, thế thì trình độ của hắn cũng chỉ mới ở tầm 6 đoạn mà thôi, nếu mà chịu luyện tập..."
"Nhưng mà hội trưởng, hắn ta cùng lúc đánh với cả ba người, rồi hòa với tất cả họ!"
"Cái gì!?"
Đôi mắt lão mắc bệnh đục thủy tinh thể của hội trưởng đột nhiên trợn to: trong cờ vây, trường hợp một người đánh với nhiều đối thủ cùng lúc không phải hiếm gặp, nhưng đó là khi sự chênh lệch trình độ của hai bên là rất lớn, nhưng lúc này, tên học sinh cao trung kia có thể đấu với ba kỳ thủ 6 đoạn cùng lúc, thậm chí còn đánh hòa, như vậy thì trình độ của hắn tuyệt đối không chỉ có 6 đoạn!
Hơn nữa cờ vây không giống cờ vua, bàn cờ rất rộng, khả năng hạ cờ rất nhiều, muốn cố tình đánh hòa thì còn khó hơn là thắng.
"Hội trưởng! Tên này rõ ràng đang xem thường chúng ta, để Lâm Cầm tiểu thư đánh với hắn một trận, giết uy phong của hắn!"
Hội trưởng nhíu mày suy tư một chút, lắc đầu nói: "Lâm Cầm tiểu thư hiến khi tới câu lạc bộ chơi cờ một lần, hết lần này tới lần khác mà khiêu chiến ngay hôm nay, chỉ sợ là lấy Lâm Cẩm tiểu thư làm mục tiêu mà đến, bụng dạ khó lường... Không thể để Lâm Cầm tiểu thư và hắn gặp mặt trực tiếp được, để tôi đi gặp hắn trước đã!"
XXX
Bước khỏi cửa chính của câu lạc bộ chơi cờ Cửu Tam, Lục Sắt thất vọng đẩy gọng kính lên.
Cho dù chỉ cần thắng được hội trưởng thì sẽ có cơ hội đánh cờ với mục tiêu, nhưng Lục Sắt không tiếp tục khiêu chiến, chỉ để lại một câu "Hôm khác tôi sẽ tới" rồi xoay người bỏ đi.
"Tính sai rồi, không nghĩ tới lão già này trung thành như vậy, xem ra kế hoạch nhằm vào Lâm Cầm phải sửa lại rồi, nếu còn không được thì có lẽ phải ra tay với một đứa con gái khác của Lâm Quang Chính vậy."
Lâm Quang Chính và Lục Tử Đông, cha của Lục Sắt là bạn học cũ, hai người bắt đầu gầy dựng sự nghiệp từ thời đại học, từ hai bàn tay trắng dựng lên một phen sự nghiệp, nhưng sau khi công ty đạt được vài phiên đầu tư bỏ vốn, Lâm Quang Chính nổi lòng tham, vậy mà phản bội Lục Tử Đông, âm thầm hợp tác với người khác đá Lục Tử Đông ra khỏi công ty.
"Chờ đi! Cho dù tập đoàn Lâm Thị đã trở thành xí nghiệp hàng đầu cả nước, cho dù tập đoàn Lâm Thị mỗi ngày đều làm từ thiện để kiếm danh tiếng thì mãi mãi cũng chẳng thể rửa sạch nguồn gốc phản bội của các người! Ta nhất định sẽ hủy diệt tập đoàn Lâm Thị, không! Từ! Thủ! Đoạn!"
Cứ đi theo hướng này với tốc độ này thì vài phút nữa sẽ tới một trong mười danh thắng của thành phố Đông Sơn, cầu "Mạc Vấn Tiền Trình" (đừng hỏi tương lai), xa xa, trên đầu cầu có viết mấy dòng lưu niệm "Đi đường là việc tốt, đừng hỏi tới tương lai", một nụ cười chỉ thuộc về những kẻ chuyên lập âm mưu xuất hiện trên khóe môi Lục Sắt.
Thành ngữ "Cầm sắt hài hòa" có nguồn gốc từ "Kinh Thi", ngụ ý là vợ chồng vui vẻ, đó cũng là nguồn gốc của hai cái tên Lâm Cầm và Lục Sắt. Khi hai người còn bé, hai nhà Lâm và Lục có quan hệ rất tốt, nên nửa đùa nửa thật định ra cho hai người một hôn ước trẻ thơ, nếu sau này lớn lên, hai người nhìn nhau thuận mắt thì quan hệ giữa hai nhà sẽ thân càng thêm thân.
Đối với Lâm Cầm, người đã từng là hôn thê của mình, đồng thời là con gái kẻ thù hiện tại, Lục Sắc không có nhiều ấn tượng cho lắm, khi hắn năm tuổi, hai nhà đã cãi nhau tới trở mặt, mà Lâm Cầm từ nhỏ đã yếu nhược nhiều bệnh, vẫn luôn đi khắp nơi để trị bệnh, hai năm gần đây bệnh tình ổn định hơn nên mới trở về thành phố Đông Sơn.
"Một thiếu nữ ốm yếu chỉ biết chơi cờ vây, nếu như mình có thể đánh bại cô ta, thì nhất định cô ta sẽ khắc sâu ấn tượng về mình, tiếp đó thì tiến hành tẩy não cô ta thành quân cờ trong tay mình, trở thành hòn đá kê chân trong đại nghiệp trả thù."
Nhưng Lục Sắt không dám đánh cờ với hội trưởng câu lạc bộ chơi cờ Cửu Tam, hắn biết rõ mình có thể đánh ngang tay với ba kỳ thủ 6 đoạn chẳng qua là vì đã dùng tới thủ đoạn gian lận mà thôi.
Vì trả thù tập đoàn Lâm Thị, Lục Sắt sẽ không buôn tha bất cứ thủ đoạn nào dù có xảo quyệt ra sao đi chăng nữa, kể cả phải chuyên môn nghiên cứu sách dạy đánh cờ chênh lệch, biến thành chuyên gia đánh hòa. Trên thực tế, trình độ của Lục Sắt chỉ nằm khoảng giữa 5~6 đoạn, đánh với hội trưởng có trình độ 7 đoạn thì có tỷ lệ thua rất cao.
Cái gì? Hội trưởng cũng đánh không lại thì thắng Lâm Cầm kiểu gì ư?
Kế hoạch của Lục Sắt là kéo dài thời gian và áp dụng thủ thuật, dùng tiêu hao thể lực để làm người yếu ớt nhiều bệnh như Lâm Cầm sụp đổ, dù đánh không thắng thì hòa cũng xem như là đã thành công một phần.
"Kế hoạch A thất bại cũng không sao, sống giữa Nam Cực giá lạnh suốt 12 năm trời đã rèn luyện ta thành sinh vật nhân tạo trí tuệ cấp 12 lãnh khốc vô tình, giống như Lex Luthor, kẻ thù một mất một còn của Superman!"
Mặc đang là cuối tháng tám, nhưng cứ mỗi khi nhớ lại chuyện cũ lại khiến Lục Sắt không rét mà run.
Mười hai năm trước, cha của Lục Sắt bị đá ra khỏi công ty, tổn thất kinh tế là chuyện nhỏ, tâm lý bị bạn học cũ phản bội mới là đả kích trí mạng.
Mẹ của Lục Sắt là một nhà khoa học, quanh năm suốt tháng ở Nam Cực, là phó hội trưởng vinh dự của Hiệp hội bảo vệ chim cánh cụt thế giới, tình yêu với chim cánh cụt của bà gần như đã thành bệnh, nghe nói chuyện làm người mẹ này thất vọng nhất chính là Lục Sắt vừa mới sinh ra là con người chứ không phải chim cánh cụt.
"Đến Nam Cực đi chồng yêu, cái thế giới tràn ngập băng tuyết lóng lánh xa rời xa hồng trần đen tối này nhất định có thể chữ lành tổn thương tinh thần cho anh."
Vì kéo Lục Tử Đông ra khỏi hố sâu chán nản, mẹ của Lục Sắt đã lấy tư cách người nhà của đội khảo sát khoa học kéo hai cha con Lục Sắt tới Nam Cực.
Kết quả là, Lục Sắt đang học lớp chồi mẫu giáo khi ấy không thể không tách khỏi bạn thân, cô bạn gái nhỏ cùng lớp cũng buông lời cay đắng:
"Cha của cậu không còn là ông chủ lớn, sau này cậu không thể cho tôi tiền tiêu vặt nữa, tôi cần cậu làm gì?"
Mới gần 5 tuổi đã phải gánh chịu sự ấm lạnh của thế gian, những nhân vật vĩ đại (hoặc biến thái) đều có quá khứ như vậy.
Nam Cực dù lạnh, nhưng hiệu quả chữa thương cũng rất tốt, cha mẹ hai người lúc nào cũng lập đội ngắm chim cánh cụt giải sầu, mỗi ngày đều khoe ảnh chụp với bạn bè, bị rất nhiều chó độc thân (tiếng lóng chỉ F.A) nguyền rủa "khoe khoang ân ái thì sớm sẽ chia tay"--- Em gái Lục Tiểu Giai cũng được sinh ra trong khoảng thời gian này.
Vốn dĩ Lục Sắt rất mừng vì cha mình đã thoát khỏi bóng mờ tâm lý, nhưng hắn chưa từng nghĩ tới việc cha sẽ bị mẹ lây bệnh, chìm đắm với chim cánh cụt không thể nào tự kiềm chế, hai người suốt một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều đi xem chim cánh cụt, chụp vài trăm triệu tấm hình chim cánh cụt, mỗi lần mang quà về tặng cho anh em Lục Sắt thì y như rằng là lông chim cánh cụt rụng hoặc là mảnh trứng vỡ của chim cánh cụt...
"Mười hai năm! Ta và em gái ngây người ở trạm nghiên cứu Nam Cực suốt mười hai năm trời! Tiểu Giai sinh ra ở Châu Nam Cực, nên con bé cảm thấy mọi chuyện là đương nhiên, nhưng ta thì khác! Thời tiết của Châu Nam Cực chẳng tốt đẹp gì, đêm đến mặt trời không lặn khiến đầu óc trở nên hỗn loạn, xây cho con cháu thành viên trạm nghiên cứu một cái trường liên hợp quốc cỡ nhỏ, nhưng trình độ giáo viên thì chẳng ra sao!"
Nhân viên trạm nghiêm cứu Nam Cực tới từ các quốc gia khác nhau có hơn 200 người, mọi người tổ chức một trường học tự phát dành để giải quyết vấn đề học vấn của tiểu học và sơ trung cho con em của thành viên trạm nghiên cứu, giáo viên đôi khi nói tiếng Trung, đôi khi thì nói tiếng Anh, đôi khi lại chít chít chít, quang quác quang quác, thiên tài gọi bằng cụ thì cũng chả biết hắn đang nói cái gì.
Cuộc sống bình thường bị cướp đoạt, tình thương của cha mẹ bị cướp đoạt, mối hận trong lòng Lục Sắt đã không có ngôn từ nào có thể diễn tả được nữa, internet mà Lục Tiểu Giai dùng để download game và anime trở thành con đường để Lục Sắt học tập và trả thù.
Người thiếu niên 17 tuổi này đã dùng lợi nhuận có được từ việc đầu tư cổ phiếu để thuê người công kích tập đoàn Lâm Thị, hơn nữa còn cực kỳ quan tâm tới hoàn cảnh sinh tồn của hải cẩu, loài sinh vật lấy chim cánh cụt làm thức ăn chính, nhờ quyên tiền (giấu mẹ) cho tổ chức tương quan mà trở thành hội phó vinh dự của Hiệp hội bảo hộ hải cẩu thế giới.
"Tóm lại, tập đoàn Lâm Thị và chim cánh cụt phải chết! Những đứa con gái của Lâm Quang Chính sẽ trở thành đá kê chân của ta! Tuy lần này do ngẫu nhiên mới về thành phố Đông Sơn, kế hoạch chưa được chuẩn bị chu toàn, nhưng tùy cơ ứng biến gì gì đó vốn không thể làm khó sinh vật nhân tạo trí tuệ cấp 12!"
Lục Sắt vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, nhìn xem sơ đồ báo thù đã được mã hóa bằng vân tay.
"Mà nói tới, con gái của Lâm Quang Chính đúng là nhiều thật, sinh hoạt cá nhân của hắn vốn không bị kiềm chế, sau khi cướp công ty xong thì càng ăn uống sa đọa, hóa thân thành pháo di động hình người, đi khắp nơi lưu tình, trừ bỏ hai chị em sinh đôi nhà họ Lâm ra, mấy đứa con ngoài giá thú ít nhất cũng phải lên tới hàng chục, chà mẹ nó, ông không nên lấy tên là Lâm Quang Chính, phải lấy tên là Thành Hộ Quang Chính (Kido Mitsumasa) mới đúng chứ!"
Khi còn ở Nam Cực, phim mới phim cũ gì ở chỗ em gái hắn đều đã coi qua mấy lần, thời điểm Lục Sắt học tập, anime và game chính là âm nhạc bối cảnh, cho nên hắn mới biết tới lão dê già Kido Mitsumasa cùng phụ nữ trên toàn thế giới sinh ra một trăm đứa con trai trong 《Saint Seiya》.
"Chậc, thông tin không được đầy đủ, không có ảnh chụp chính diện của Lâm Cầm, em gái cô ta thì lại có một tấm, còn có cái gì đây? Đứa con lai giữa Lâm Chính Quang và một phụ nữ nước Anh, tên là Alice à? Tỷ lệ gặp cô ta tại Trung Quốc quá thấp, có thể xóa khỏi kế hoạch..."
"Tuyệt vọng! Alice cảm thấy cái thế giới chỉ nhìn vé tháng có bao nhiêu mà không nhìn công sức bỏ ra của mangaka này quá tuyệt vọng!"
"Cái gì?"
Lục Sắt nâng ánh mắt lên, nhìn thấy trên cầu "Mạc Vấn Tiền Trình" vốn dĩ không có ai do trời nắng nóng lúc này lại có một thiếu nữ tóc vàng trạc tuổi em gái mình, nhưng tứ chi còn nhỏ bé và yếu ớt hơn đang đứng trên lan can của cây cầu đá ấy, xem bộ dáng thì có vẻ sắp nhảy sông tự tử.