"A a a, đừng mà anh hai..., xin anh đó, đừng có bỏ thứ đó vào miệng em rồi còn bắt em nuốt nó xuống nữa, lần trước đã nôn ra rồi, lần này chắc chắc cũng sẽ..."
Nằm co quắp trên mặt thảm trong phòng khách, Tiểu Giai bị Lục Sắt ép tới không còn đường lui, thân thể nhỏ nhắn của thiếu nữ thắt tóc hai bím run lên không ngừng.
"Làm, làm cái hành động quỷ súc như vậy với em gái mình, nếu để cha mẹ biết được..."
"Bớt nói nhảm đi! Nhanh ăn hết mớ ớt xanh này!" Lục Sắt quát lên, "Bởi vì kiêng ăn đủ thứ nên em mới không cao lên được, chỉ số thông minh cũng thấp lè tè! Mà đây cũng là hình phạt cho việc em tiết lộ kế hoạch của anh!"
"Không được!" Tiểu Giai liều mạng lắc đầu, tránh đi miếng ớt xanh mà Lục Sắt dùng đũa kẹp đưa tới trước mặt mình, "Cấm cửa em không cho ra ngoài suốt cả mười ngày, hiện tại còn bắt em phải ăn ớt xanh! Anh hai xấu nhất!"
"Gì? Mười ngày không ra cửa em cảm thấy khó chịu lắm à?" Một bên lông mày Lục Sắt nhướng lên, "Chẳng lẽ bình thường cái con nghiệm game như em hay ra khỏi nhà lắm chắc? Mặc khác, không cho em ra khỏi cửa là vì đề phòng không để em bị tên Lâm Cầm xấu xa kia trêu cợt cảm tình!"
"Rõ ràng... Rõ ràng là anh hai mới là người muốn đùa giỡn tình cảm của chị Lâm Cầm và em của chị ấy!"
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Giai liền ý thức được mình chạm vào chỗ ngứa của anh hai, vội vàng lấy hai tay che miệng, nhưng tiếc là đã muộn rồi.
"Nợ cha con trả, làm con gái của Lâm Quang Chính thì nên có giác ngộ bị ta đùa bỡn cảm tình, cũng hợp với lẽ trời thôi! Mở miệng ra!"
"Khơng mở! En hai xấu xa!" Giọng của Tiểu Giai lọt ra khỏi kẽ tay, biến thành những âm điệu có chút lệch lạc.
"Em nghĩ anh không trị được em chắc?!"
Tay phải cầm ớt, Lục Sắt giơ tay trái mò vào vòng eo mảnh khảnh của Tiểu Giai, đứa em gái sợ nhột lập tức phát ra tiếng cười "A... ha ha ha..." khoa trương, biểu cảm trên mặt cũng sụp đổ trong nháy mắt.
"Nhột chết mất, chết..."
Nhân lúc em gái mở miệng cười to, Lục Sắt nhanh tay nhét ớt xanh vào miệng con bé rồi bịt miệng lại, không cho con bé nhổ ra.
"Nuốt vào! Nuốt nhanh lên! Không thì anh sẽ không cho em tiền tiêu vặt suốt một tháng, còn sẽ xóa sạch mớ dữ liệu trong máy game của em, biến chúng nó thành gạch hết! Em cho rằng anh làm không được chắc?"
Bị ánh mắt siêu cấp hung tàn của anh trai nhìn từ trên xuống, Tiểu Giai biết mọi chuyện đã không còn đường chống trả, chỉ có thể không tình không nguyện nhai nát miếng ớt xanh dở tệ rồi nuốt vào bụng như nuốt độc, ngay cả nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra.
"Há miệng ra, anh muốn kiểm tra! Đừng cho là em có thể giấu ớt xanh dưới lưỡi!"
Đúng thật là trước đây Tiểu Giai từng giấu ớt đi mà không nuốt, lại gặp anh trai đang nổi nóng, cũng chỉ có thể nghe lời há miệng, cong lưỡi lên để anh trai kiểm tra.
"A---"
Kiểm tra khoang miệng em gái một lượt, Lục Sắt hơi chút bớt giận, thả đũa xuống bàn.
"Hừ, đồ vật của anh hai đều chui hết vào bụng rồi, buông tha em được chưa hả?"
"Ít dùng mấy từ khiến người khác hiểu lầm lại đi!" Mắt kính Lục Sắt lóe lên ánh sáng trắng, "Tuy tốc độ chạy bộ của em rất nhanh nhưng sức bền thì chẳng ra sao cả, đây là hậu quả của việc kiêng ăn dài hạn, ớt xanh rất giàu vitamin C và chất chống Oxi hóa..."
Thứ Tiểu Giai ghét phải nghe nhất chính là mấy bài giảng khoa học của anh trai, thừa lúc anh trai không để ý, lè lưỡi ghét bỏ "phi phi phi" với bóng lưng của hắn.
Lục Sắt đen mặt, quay đầu lại nhìn.
Tiểu Giai đưa hai tay ra sau lưng, mắt liếc lên trần nhà, như một đứa học trò phạm lỗi bị giáo viên phát hiện.
"Vẫn còn muốn ăn ớt xanh à? Trong mâm còn tới 12 miếng lận đấy!"
"Hôm nay, hôm nay tha cho em đi..." Tiểu Giai giống như một quả bong bóng xì hơi, cầu khẩn nói, "Phải rồi, sao hôm nay anh về nhà sớm thế? Em tưởng anh sẽ phải học tới rất muộn mới về."
"Hôm nay chỉ mới làm lễ khai giảng, chia lớp, nhận sách giáo khoa... Toàn mấy chuyện lặt vặt, "Bộ cao trung bắt đầu học chính thức từ ngày mai, còn bộ sơ trung của em thì mai mới khai giảng."
"Mai em sẽ quen được rất nhiều bạn mới phải không? Ha ha ha, thật đáng mong chờ...!" Hai tay nâng má, Tiểu Giai phát ra tiếng cười khẽ như tiếng chuông bạc ngân nga.
"Gặp người khác chỉ nên nói ba phần, không nên phơi bài toàn bộ tâm tư cho người ta." Lục Sắt thâm trầm dặn dò em gái, "Mặt khác, phó hiệu trưởng Hà Hi Phạm vừa nhậm chức là người của tập đoàn Lâm Thị, chắc chắn là sẽ có ác ý với chúng ta --- anh có biện pháp chơi đùa với hắn, nhưng nếu hắn dám gây bất lợi cho em thì nhất định phải nói cho anh biết, anh chắc chắn sẽ khiến hắn phải trả giá thật đắt, khiến hắn hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!"
"Anh hai, anh không cần phải lo lắng như vậy đâu...!" Tiểu Giai có chút cảm động, lại cảm thấy thói quen mặc định xem người xa lạ là người xấu của anh trai có hơi cực đoan, "Em được gọi là 'The Flash' và 'Sonic' đó, tên phó hiệu trưởng và mấy kẻ xấu xa vân vân nhất định sẽ bị em cho hít khói hết!"
"Hy vọng là vậy," Lục Sắt gật đầu, "Hôm nay anh sẽ ra ngoài một thời gian, qua giờ cơm mới có thể về được, trong tủ lạnh có thức ăn nhanh, đúng loại em thích... Nhưng trước hết em phải rửa sạch đống chén đĩa đã!"
Biểu cảm trên mặt Tiểu Giai như thể vừa gặp phải bất hạnh lớn nhất thế gian.
"Tại, tại sao lại bắt em rửa chén? Nấu cơm cho cô em gái đáng yêu này và tiện thể rửa chén luôn chẳng phải là nghĩa vụ của người làm anh sao?"
Lục Sắt cũng không trả lời mà đưa mắt liếc nhìn 12 miếng ớt xanh còn thừa trên mâm.
"Xấu, xấu xa! Em rửa được chưa!" Tiểu Giai ngồi bệch dưới đất, buồn bã và uất ức kêu rên, "Rõ ràng là anh hai cũng ghét ớt xanh, nếu không thì sao còn thừa nhiều thế!"
Trong cái căn nhà nhỏ 3 phòng hai sảnh bình thường này vốn dĩ còn có một bảo mẫu được thuê tới để chăm sóc cho sinh hoạt hằng ngày của hai anh em, nhưng mới được mấy ngày thì bảo mẫu đã nghỉ việc không làm, anh em hai người chỉ có thể muốn làm gì thì làm, tự chăm sóc lẫn nhau.
Tại Thị Trường Tài Nguyên Nhân Lực, bảo mẫu đã kể lể với đám đồng nghiệp rằng:
"Tôi nói cho các người biết, mỗi ngày thằng nhóc kia đều nhìn tôi với ánh mắt đặc biệt, đặc biệt âm trầm, còn nhìn mấy vách tường nữa, như thể chuẩn bị mưu sát tôi vậy, thậm chí là đã nghĩ luôn chỗ hủy thi diệt tích rồi. Còn cô bé kia, ngoài chứng hiếu động thì còn mắc thêm chứng tinh thần phân liệt, xem 《Sailor Moon》 thì nghĩ mình là Tsukino Usagi, xem 《Cardcaptor Sakura》 thì cho mình là Sakura..."
"Nếu chỉ có 《Sailor Moon》 và 《Cardcaptor Sakura》 thì cũng thôi, nhưng sau đó tôi phát hiện cô bé kia còn xem cả hoạt hình Mỹ nữa, Stukino Usagi và Sakura cùng lắm chỉ là biến thân mà thôi, nhưng Harley Quinn, Poison Ivy, Black Widow,... Trên tay mấy người đó ít nhiều gì cũng dính tới mấy mạng người rồi..."
"Hai anh em bọn họ vô cùng có tiềm năng gây ra án mạng, tôi không muốn trở thành kẻ hi sinh đầu tiên!"
"Mặt khác, dù xem hoạt hình Mỹ nhưng con bé lại không ủng hộ mối quan hệ bách hợp của Poison Ivy và Harley Quinn nên không cho tôi ở chung phòng!"
Nhưng dù thế nào đi nữa, bảo mẫu cũng không thể nghĩ tới việc người vốn không ưa gì bách hợp như Tiểu Giai nay đã bị "Chồng yêu" trong game online tẩy não, cảm thấy dù gả cho con gái cũng chả sao cả.
Sau khi ra khỏi cửa, Lục Sắt khóa ngược cửa chống trộm, làm thế thì dù Tiểu Giai có chìa khóa thì cũng chẳng thể mở cửa từ trong được, hết hôm nay thì mới chấm dứt hình phạt cấm cửa mười ngày, tất nhiên là phải làm cho tới nơi tới chốn.
Két một tiếng, Tiểu Giai nghe thấy âm thanh khóa khép lại, nghĩa là chính mình lại bị anh hai nhốt lại trong nhà, tuy nhiên vẻ tức giận lại chưa từng hiện ra trên mặt cô bé.
"Ha ha ha, cuối cùng thì cũng đi rồi! Trước khi ăn cơm trưa mình tìm được mật mã mà anh hai dùng để ngăn mình sử dụng máy vi tính, là 9527! Chẳng lẽ anh nghĩ em chưa từng coi phim của Châu Tinh Trì sao?"
Tiểu Giai vui tươi hớn hở ngồi xuống chiếc ghế tựa đặt trước máy vi tính trong phòng ngủ của mình, mở máy tính lên như một tên trộm vì e sợ anh hai đang nghe lén bên ngoài.
Nhấp vào biểu tượng game online, nhập tài khoản và mật mã vào, sau đó chọn nhân vật "Bánh Pudding Trái Cây Đông Lạnh" rồi vừa vặn nhìn thấy "Hư Dạ Kỵ Sĩ" đang online...
"Chồng, chồng yêu!" Vốn vẫn còn do dự một chút, nhưng vừa nhìn thấy Lâm Cầm thì đã ngay lập tức gửi một đống chữ cái qua khung chat riêng tư, "Vài ngày không online được, ngay cả máy chơi game cũng bị tịch thu, em thật đáng thương quá mà... Ô ô ô, hôm nay còn bị anh hai mạnh mẽ nhét vào nữa..."
Nhưng còn chưa kịp viết xong, màn hình trước mặt bỗng nhiên chớp giật một cách kỳ lạ, sau đó trò chơi đột nhiên mất không chế, tự động đăng xuất ra giao diện chọn nhân vật, cùng lúc đó một khung chat chẳng hợp chút nào với phong cách của trò chơi xuất hiện.
"Tiểu Giai... Để trừng phạt cho cái tội dám tự ý liên lạc với kẻ thù, mã độc mà anh biên soạn sẽ vận hành tự động."
Trong lúc Tiểu Giai kinh ngạc nhìn chăm chú, trò chơi đã bị mã độc xâm nhập, như thể anh trai tự tay... Tự tay làm vậy, đột nhiên xóa bỏ cả thảy 6 nhân vật, chỉ trừ bỏ "Bánh Pudding Trái Cây Đông Lạnh" ra, không hề do dự, ngay cả nhân vật "Pudding Khoai Tím" mà Tiểu Giai làm kho chứa item cũng không buông tha.
"A... A... A... A... Tài khoản cày suốt nhiều tháng của mình...!!"
Tiểu Giai gấp tới thổ huyết, vội vàng như phát điên mà ngắt bỏ nguồn điện máy tính, hy vọng có thể ngăn việc xóa tài khoản lại, nhưng chức năng ngắt nguồn điện đã sớm bị Lục Sắt thiết kế thành "không áp dụng bất kỳ thao tác nào".
"Bình, bình tĩnh!" Tiểu Giai lấy hai tay ôm mặt, cố gắng làm mình tỉnh táo lại, "Trò chơi này có chức năng đề phòng xóa nhầm nhân vật, chỉ cần không tạo nhân vật mới chiếm dụng kho dữ liệu..."
Như thể nghe thấy những gì Tiểu Giai nói, mã độc ác ma bắt đầu hành động tiếp theo --- tạo nhân vật mới.
"Tập đoàn Lâm Thị và chim cánh cụt phải chết!"
Mỗi một nhân vật được đặt tên bằng một chữ cái, cứ như vậy, mười vị trí nhân vật lập tức bị lấp đầy, không chỉ nói lên tuyên ngôn báo thù mà còn đồng thời xóa bỏ triệt để hy vọng khôi phục tài khoản của Tiểu Giai.
Trong lúc bốn nhân vật "Tập", "Đoàn", "Lâm", "Thị" đang được khởi tạo, Tiểu Giai vội vả chạy đi ngắt nguồn điện chính trong nhà, nhưng cô bé lại sợ hãi nhận ra rằng dù có làm vậy thì máy vi tính vẫn đang hoạt động một cách bình thường.
"Vậy mà... Không biết vào phòng mình cài đặt UPS đề phòng ngắt điện từ lúc nào! Làm vậy đáng giá sao? Để em nhìn thấy nỗ lực của mình bị hủy hoại trong chốc lát!!"
Hai nắm tay nhỏ đập liên tục xuống bàn máy tính, Tiểu Giai cắn chặt môi dưới, những giọt lệ tuôn trào, rơi xuống như những hòn ngọc như thể đang nói lời vĩnh biệt với trò chơi kia.
"Anh hai ác như quỷ! Tinh thần em bị anh cưỡng bức chà đạp mất rồi! Hôm nay anh chờ đi, em sẽ không rửa chén! Để cho bát đĩa chồng chất tới nỗi mọc ra lông xanh!"
"A... A... A... Nhân vật bị xóa mất nên con rùa lông xanh cùng tên với anh hai cũng chết luôn rồi! Uổng công mình câu suốt một buổi tối!!"
Ở một nơi khác, đang ngồi trên một chiếc Taxi, Lục Sắt nhận được tin nhắn mã độc đã xóa tài khoản thành công, tưởng tượng thấy biểu cảm của con em gái ở nhà, khóe môi của gã anh trai quỷ súc nhếch lên một nụ cười lạnh.