Đêm xuống, Phượng Lăng Lăng không thể chịu được nữa, nàng ngồi bật dậy, bắt đầu tìm kiếm cái gì đó để lót vào bụng. Nàng cầm một vạt hỷ khăn lên nửa đầu liền đập ngay vào mắt là một đĩa bánh ngọt béo ngậy, thơm ngon, chễm chệ nằm trên bàn. Ngẫm nghĩ nàng không ngu gì mà không thưởng thức.
Thế là, nàng đi một mạch đến mà không kiêng kị ngồi xuống ăn lấy ăn để không có gì là đoan trang thục nữ chút nào. Một tay chống bàn, một tay cầm bánh, một chân đặt xuống sàn bình thường, một chân gác lên làm bộ dáng vô cùng hào sảng của giang hồ lun. Ăn khoảng vài miếng, nàng bắt đầu thấy khát liền rót ngay bình trà ra một ly nước. Uống ừng ực ba ly liên tiếp mới vơi được cơn khát.
Không đâu lại cho một tân nương tử như nàng nhịn khát, nhịn đói suốt một ngày dài. Không công bằng gì cả khi tên mang danh tướng công nhà nàng còn hưng phấn, vui vẻ dự tiệc rượu ngon cùng chúng tiên nhân. Thần như nàng làm gì bị chết đói chứ? Hèn chi có người bảo, thói quen sẽ gϊếŧ chết người ta.
Đang suy nghĩ vẩn vẩn vơ vơ thì đột nhiên cảm nhận cơ thể có gì đó khang khác không thoải mái cho lắm.
Chưa gì, từ tận sâu trong bụng dưới bỗng nổi lên cơn sóng trào nóng hổi. Dần dần, nó lan tỏa khắp cơ thể. Phượng Lăng Lăng hai má ửng đỏ đến xinh đẹp, ôm ngực thở dốc liên tục đè nén cơn nóng, nàng đứng dậy đi vài bước nhưng không vững, liền ngã ra sàn. Quái. Chuyện gì thế nhỉ? Nàng đường đường là thần nữ Phượng tộc hàng thật giá thật. Có thể chịu đựng bao nhiêu sức nóng kinh người nhất. Nhưng đối với cơn nóng kì lạ này lại lực bất tòng tâm. Aaa... là xuân dược. Đúng. Là xuân dược.
Đáng chết. Ai dám hạ dược bà đây? Ta mà biết được người đó là ai, ắt gϊếŧ không tha. Nhỡ cái tên khốn kiếp Nhị Hoàng Tử Nam Hải kia hạ dược thì...
Nhưng thực tế cho thấy, chuyện như vậy mà không phải vậy.
Trước khi tân nương Phượng Lăng Lăng vào phòng vài khắc, Bạch Vũ Diệp Y cầm một lọ bí dược siêu cấp vũ trụ cất công điều chế suốt nửa tháng qua bí mật và nhanh chóng lẻn vào. Nàng cẩn thận đổ một lượng vừa đủ vào bình trà trên bàn cùng ra sức lắc nhẹ. Không quên vui sướng lấy lên một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, vừa cười gian manh hề hề nhỏ nhẹ vài tiếng rồi phủi tay nhìn thành quả lần cuối cùng, xoay người chùn lẹ ra ngoài.
Phượng Lăng Lăng kéo cổ áo mình xuống cho đỡ nóng. Người nàng như muốn nổ tung cả lên. Nàng không biết cơ thể nàng đang khao khát điều gì nữa. Nàng bất lực với xuân dược "siêu cấp vũ trụ" của tên thối tha nào điều chế ra này. Không lẽ nàng chấp nhận ư? Chấp nhận cho người khác chà đạp hay vũ nhục.
Long Thiên Kỳ.
Tại sao nàng lại nhớ đến cái tên đầu gỗ đó chứ?
Nàng cười nhạt, vô lực áp má lên nền sàn lạnh ngắt. Với cơ thể như thiêu như đốt, nàng với ánh mắt ngập đầy nước mắt, mong lung nhìn khắp phòng.
Kẹttt.
Cánh cửa tân phòng bật mở.
Long Thiên Kỳ chẳng thèm nhìn gì, tay cầm tờ giấy viết gì đó lãnh đạm bước vào gần giường ngủ nơi cô ta đang ngồi. Ngồi xuống bàn rồi bắt đầu nói:
"Ta và Tiểu Công Chúa đây tuy hôn nhân đôi bên không có tình yêu. Vì vậy, ta mạn phép có một đề nghị hữu nghị cho cả đôi bên có được không?"
"..."
Đợi mãi không có câu trả lời.
Long Thiên Kỳ nhắm mắt tiếp tục nói tiếp. Cầu trời cho Tiểu Công Chúa Phượng Tộc kia không nổi giận lôi đình. Cầu trời cho con chim lửa không từ chối lời đề nghị này. Cầu trời cho con chim lửa đừng thấy một mỹ nam tử như hắn mà say đắm. Còn rất nhiều nam sủng đang chờ Tiểu Công Chúa đây sủng hạnh đó. Vì vậy, đừng quan tâm Nhị Hoàng Tử ta.
"Ta chỉ nói ngắn gọn một lần: đôi ta nước sông không phạm nước giếng. Ta không ép ngươi làm bất cứ điều gì vượt quá luân thường đạo lý chỉ cần biết trách nhiệm hiếu thuận bậc bề trên của ta. Quan trọng hơn, hãy cách ta xa ba trượng là ít nhất, càng xa càng tốt. Ngươi có thể đi bất cứ đâu ta không quản. Đôi bên không liên quan gì nhau. Ngươi dùng danh phận Nhị Hoàng Tử Phi nơi đâu cũng được nhưng đối với ta, nó chẳng có giá trị gì. Này. Ngươi có nghe ta nói cái gì không?"
Long Thiên Kỳ mở mắt nhìn lên. Ủa? Nàng ta biến đâu mất rồi?
Đứng dậy quét mắt tìm khắp phòng.
Có gì đó ở kia?
Long Thiên Kỳ thận trọng đi đến nơi phát ra tiếng động lạ như sợ nàng ta gài bẫy đến nơi không bằng. Ai ngờ, đập vào mắt là một vị tân nương tử quen mắt với giá y xộc xệch nằm sóng soài ra sàn nhà. Hỷ khăn còn vương trên tóc nàng che đi nửa gương mặt. Hắn tự khiên không đề phòng tiến tới đỡ nàng dậy, bế đến giường. Chỉnh lại giá y cẩn thận rồi gỡ khăn hỷ xuống. Dung nhan quen thuộc đập vào mắt hắn.
"Phượng Lăng Lăng? Tại sao muội đang ở đây?"
Quá bất ngờ trước sự xuất hiện của người hắn đã cố quên đi mấy hôm nay. Hai má nàng ửng hồng xinh đẹp động lòng người. Phượng Lăng Lăng nghe giọng nói của người trong lòng, mơ màng mở to đôi mắt ngập nước lên nhìn hắn. Nàng biến thành cô gái yêu kiều cười tươi như hoa nở choàng lên ôm cổ hắn nói với giọng nũng nịu đầy đáng yêu.
"Long Thiên Kỳ. Cuối cùng huynh cũng đến đón muội. Lăng Lăng không muốn gả cho tên Nhị Hoàng tử đoạn tay áo kia đâu. Không muốn. Không muốn. Lăng Lăng chỉ muốn gả cho huynh thôi. Kỳ ca ca, ta thích huynh, chỉ yêu thích mỗi huynh."
Ôm chặt hắn hơn và vô thức liên tục cọ cọ lên ngực hắn như con mèo nhỏ. Một hồi lâu, nàng bật cười như điên lên nhìn Long Thiên Kỳ. Hắn như hóa đá tiêu hóa những gì Phượng Lăng Lăng thổ lộ bất ngờ.
Vậy người hắn cưới không phải bà chằn Tiểu Công Chúa Phượng Tộc nhiều lời đồn xấu kia mà là Phượng Lăng Lăng ư? Hay chính nàng mới chính là vị nữ đế kia? Xin lỗi. Đầu gỗ khó tiếp nhận sự thật. Nàng nói nàng thích hắn?
Khoan đã. Có gì đó nó sai trái ở đây.
Đoạn tay áo?!
Ai nói hắn là đoạn tay áo? Tiểu Hỏa Nhi này. Phải dạy dỗ lại mới được.
"Lăng Lăng. Nàng thích Long Thiên Kỳ ta thật?"
Ai ngờ, nàng gật đầu như búa bổ, liên tục cố sức luồn tay mảnh khảnh của mình dán lên ngực hắn rồi ra sức vuốt ve hưởng thụ cảm giác mát lạnh kia.
"Thích huynh. Thích Long Thiên Kỳ huynh nhất."
"Lăng Lăng. Nàng gấp đến độ này ư? Phu quân xin phụng mệnh nương tử mong muốn."
Hai tấm mành trướng kia được tháo dây buộc. Dần che giấu đi một cảnh xuân xanh nước biếc kia a. Phi lễ chớ nhìn. Chớ nhìn. Còn trò hay ở phía sau.
Bạch Vũ Diệp Y đang vốn tung tăng về điện được Long Thiên Kỳ cố ý sắp xếp.
Một vị cô nương vận thanh y vô cùng xinh đẹp giàn giụa nước mắt chạy ra từ căn phòng của Huyền Dạ Mặc và nàng. Nàng có hơi khó hiểu về vụ việc hơi hướng có gian tình.
Quyết định rón rén tò mò từng bước bước vào.
In ngay vào mắt xa xa đầu tiên là một thùng gỗ, có tiếng nước. Chắc là hắn đang tắm. Chết ngửa. Tên chết bằm kia lại đang tắm. Song, nàng quay lưng định đi về phía cửa, chỉ đi được vài bước thì một đạo bóng dáng đã xuất hiện trước mặt nàng.
"Ách. Xin lỗi, xin lỗi. Cứ tiếp tục, tiếp tục đi."
Nàng lại hoảng loạn ngẩng mặt lên nhìn hắn nửa thân lõa thể, chỉ mặc một trường khố, tóc tản ra bay trên vai. Dù đã chiếm tiện nghi nhìn no mắt lần trước nhưng nàng cũng không thể cưỡng lại được mà hớp một ngụm khí lạnh trấn an tâm hồn háo sắc thầm giấu. Nuốt một ngụm nước bọt cũng không thể làm giảm đi nhiệt độ đang nhen nhóm bốc lên trong người. Chết tiệt. Nàng bị cái gì thế?
"Thôi. Ta đi, ta đi đây." Lắp bắp kìm lòng bước đi.
"Nàng đừng đi." Một bàn tay ấm nóng kéo tay nàng lại.
Chần chờ vài phút. Cuối cùng nàng lại gật đầu hô: "Được." mà không hề biết rằng miếng thịt ngon béo bở sắp bị rơi vào miệng cọp.
Vừa vào phòng ngủ, một mùi hương quái lạ xông thẳng vào mũi. Nếu không phải nàng là thiên tài y thuật cũng rất khó phát hiện ra một mùi hương khó phát hiện đến vậy. Mê hương. Không phải, mùi vị này quen quen.
Không phải chứ? Nàng suýt té xỉu tại chỗ, cư nhiên lại hít vào một hơi thiệt lớn để xác định mùi hương quen thuộc. Xuân dược? Chết ta rồi. Vậy thì Huyền Mặc dĩ nhiên bị trúng là...
"Ngươi bị trúng xuân dược?" Thành ra lắp cà bắp luôn rồi kìa.
"Ta..." Huyền Mặc có hơi khó nói, cứ sợ nàng sẽ giận hờn hắn vì sơ suất bị cô ta hạ dược như hôm nay.
"Để ta giúp ngươi!" Nàng nhẹ giọng nói.
Vốn định lấy ra vài cây châm giải quyết. Chỉ cần châm đúng huyệt vị nhưng hơi rắc rối. Nàng cần chút thời gian. Tốt nhất nên tận dụng lúc nàng vẫn chưa bị phát tác thì là xong luôn. Nhưng ai biết đâu, Dạ Mặc Đế Quân của chúng ta hiểu nhầm ý nghĩa. Kéo nàng vào trong ngực ôm chặt vào lòng, hôn trụ môi của nàng.
"Ngươi."
Nàng bất ngờ hé môi làm hắn nhân cơ hội ngàn vàng có một đưa lưỡi vào trong. Khuấy động cùng hút hết mật ngọt của nàng. Nàng tâm hồn như điên đảo, trầm luân, vô lực tựa vào người hắn. Một luồng hỏa nóng như muốn đang lan truyền toàn thân nàng. Chết tiệt. Xuân dược này lợi hại gấp mấy lần nàng pha chế cho cặp tân lang tân nương. Nó phát tác nhanh đến chóng mặt, nàng không thể kiềm lòng được nữa rồi. Dần, nàng như hóa thành một ao xuân vô thức ôm lấy cổ hắn và đáp lại nụ hôn đầy bá đạo cùng chiếm giữ kia.
Thấy nàng ngô nghê ý loạn tình mê đáp lại, ai kia máu sắc lang lại cuồn cuộn nổi lên với du͙ƈ vọиɠ như thiêu như đốt muốn giải tỏa. Thần trí đã không còn là của chính mình, hắn ý loạn tình mê thám hiểm trên người nàng. Dần cởi bỏ đi lớp y phục bên ngoài của nàng. Từng lớp áo cứ thay phiên anh dũng rời xa chủ nhân và chỉ còn để lại cho nàng một cái yếm hoa màu hồng nhạt cùng cái váy trắng còn vương.
Hắn mỉm cười nhìn thân hình trắng nõn của nàng bằng ánh mắt rực lửa của dục hỏa. Hắn mơn trớn, dùng lưỡi liếm vành tai nàng như khiêu khích, tay gian xảo vuốt ve lên xuống tấm lưng nàng. Khi mắc lại bởi dây buộc yếm, hắn nhẹ tháo dây thắt cùng sự xuất hiện thấp thoáng của đôi bồng đảo căng tròn mị hoặc trong lớp vải.
Huyền Dạ Mặc bắt đầu hôn xuống, chôn mặt tại nơi đôi gò bồng của nàng mà ra sức hít hà lấy mùi hương quen thuộc. Cách một lớp vải, hắn táo bạo ngậm lấy nụ hoa của nàng, liên tục cắи ʍút̼ lấy khiến nó càng trở nên căng cứng và nở rộ như chờ hắn đến hái vậy.
"Ưʍ."
Một tiếng "ưm" nhẹ từ cái miệng nhỏ của nàng thoát ra càng khiến hắn được cổ vũ hơn. Rút bỏ đi nút thắt lớp váy trắng làm nó rơi tuột xuống chân nàng, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn như mỡ đông kia. Không để lâu, hắn bắt đầu bế nàng đặt lên giường rồi tiếp tục công việc còn dang dở.