Phượng Lăng Lăng vốn là tiểu công chúa được sủng ái nhất của Phượng Tộc. Trên có phụ vương, mẫu hậu chống lưng, dưới có huynh đệ và tỷ tỷ cưng chiều hết mực. Với thân phận vô cùng quyền thế của mình, nàng càng được ca tụng với một vẻ đẹp hồng nhan họa thủy. Nào ngờ, phụ mẫu sợ nữ nhi đã lớn không gả ra ngoài được vì nàng hệt như tòa núi lửa biết đi có thể phun trào bất cứ lúc nào. Cuối cùng đưa ra quyết sách đồn thổi tiểu công chúa Phượng Tộc tài năng tinh thông kiếm pháp, cầm nghệ, tú thoa, thêu thùa, giọng nói dịu dàng, thanh tao.
Đùng một cái lão Long Vương Long Tộc biết tin, ngỏ ý kết mối lương duyên tốt đẹp giữa cháu trai mình: Nhị Hoàng Tử nhà mình và Tiểu Công Chúa Phượng Tộc. Phượng Hậu còn ngại nữ nhi không ai dám lấy, cành ô liu giữa trời đông thật đẹp biết bao liền thúc giục Phượng Vương đồng ý. Phượng Lăng Lăng nghe gió phong phanh rằng mình sắp được đóng gỏi gả chồng, hấp tấp triệu thị nữ thân cận tin đồn nhảm hại thanh danh nàng càng nặng càng tốt. Xong, tức tốc một đường bỏ trốn.
Trốn chạy đúng là không phải một cách hay chút nào. Yên yên bình bình mấy trăm năm đã tìm ra tung tích nàng triệu về Phượng Tộc.
"Tiểu điện hạ. Người thật sự phải gả đi sao?" Một giọng nói thanh thúy vang lên mang theo vài phần bất mãn.
"Không phải chỉ thành thân thôi sao? Cần gì phải quan trọng là gả cho ai." Phượng Lăng Lăng lướt mắt đến bộ giá y trên bàn rồi nói. Nàng trả lời tựa hồ như chuyện này chẳng mức to lớn gì hay liên quan đến nàng vậy.
"Tiểu điện hạ. Người đi mất biệt mấy năm. Trốn được rồi thì về làm gì." Thị nữ A Mẫn sốt ruột nói rồi lại tiếp tục than: "Tiểu điện hạ ơi là tiểu điện hạ."
Phượng Lăng Lăng giơ tay cáu giận ngẩng mặt lên nói để lộ ra một gương mặt thanh tú hơn bình thường: "Đừng nói nữa. Chuyện ta đã quyết sẽ không bao giờ thay đổi. Ngươi đừng lo lắng quá."
A Mẫn cau có khó hiểu nhìn nàng. Chẳng phải khi trước, tiểu điện hạ tìm mọi cách có thể không phải bắt đi lấy hắn ta hay sao? Quái?
"Nghe nói, tên Nhị Hoàng Tử đó vô cùng ghét các nữ nhân tiếp xúc với y. Một lần Long Tộc mở tiệc hội họp Tứ Hải, có người to gan quyến rũ ngã vào lòng hắn, hắn đã chạy xa ba trượng rồi. Vì vậy, ta đã suy xét rất kĩ lưỡng mới đồng ý lấy y nên ngươi tốt nhất đừng nên thắc mắc nữa." Phượng Lăng Lăng ngồi xuống bàn giữa phòng, tự rót một chung trà nhỏ kề môi lên uống.
A Mẫn hơi bất ngờ với lý do này, não tự abcxyz rồi tự hỏi: "Chẳng lẽ tiểu điện hạ định sống với loại đang theo xu hướng đoạn tay áo kia? Chẳng phải lấy được mà ăn không được hay sao?"
"Tiểu điện hạ định sống cô độc suốt đời?" A Mẫn khủng hoảng, thút thít khóc.
"Cô độc càng tốt. Ta còn mừng nữa là. Hắn quẳng ta sang một bên, ta sẽ không bị quấy rầy. Thôi... Ngươi nhanh đi thu dọn đồ đạc còn lại trong phòng cho ta đi." Phượng Lăng Lăng kiếm cớ đuổi người.
Hừm. Đi thì đi. Tiểu điện hạ thật khó hiểu, tâm tư xoay như chong chóng. Ai mà hiểu được?
"Hôn phu ơi là hôn phu. Ngày mai ngươi sẽ biết tay ta như thế nào."
Phượng Lăng Lăng nắm chặt thanh trường tiên của mình trong tay, tự nhiên cười ngạo nghễ về điều gì khiến toàn bộ người trong điện run lên cầm cập như sợ lửa đốt cận kề cái chết đến nơi vậy.
Thời gian vậy mà nhanh chóng lại trôi đi. Thoắt một cái, chỉ còn vài khắc nữa là đã đến ngày Đại hôn vô cùng trọng đại bậc nhất khắp thần giới. Từ các tiểu tiên dưới trướng Long Tộc đến Thượng Thần thần giới đức cao vọng trọng được mời nô nức đến Hải Vực. Họ cùng nhau gửi những câu chúc tụng tốt lành nhất cho đôi uyên ương trai tài gái sắc là tân lang Long Tộc, tân nương Phượng Tộc.
Điện Nhị Hoàng tử ngự.
Trong một khách phòng trang trí vô cùng bắt mắt bởi những bình phong lạ mắt, những đồ vật trang trí đầy màu sắc như những bệ san hô tí hon. Kết hợp với những dãi lụa, cầu hoa đỏ thắm trang trí khắp phòng.
"Đại ca, đại tẩu. Sao hai người không lo lắng gì cho đệ hết vậy? Đệ lo lắng đến muốn đau tim đây."
Long Thiên Kỳ cứ đi tới rồi lại đi lui than vãn không ngớt với hai con người vô tâm, vô óc. Một người chỉ biết đọc sách nghiên cứu y thuật, một người trong mắt chỉ có nương tử bé nhỏ. Chốc chốc sủng nịnh cưng chiều ôm eo nàng, cho đầu nàng tựa lên đầu vai của mình, châm trà, quạt mát cho ai kia. Ai đó hình như cũng đã quen điều này, thảnh thơi uống ngụm trà ngon song lật đến trang sách khác. Nhưng lâu lâu, ai đó lại quát lên:
"Vượt quá giới hạn là tối đừng hòng leo lên giường."
Lập tức, ai đó dừng lại động tác lỗ mảng sói đội lốt cừu đang sẵn sàng chuẩn bị ăn đậu phụ lần thứ en nờ. Sói ta còn rất là ngoan ngoãn và trung thực. Sói chỉ ăn chay, không ăn mặn người ta. Sói bị oan ức, rất oan ức.
Buồn bã kèm kiềm chế bất động thanh sắc. Ngẩng lên nhìn Long Thiên Kỳ như đang đứng trên đống lửa to mà châm chọc.
"Chỉ là thành thân thôi có gì to tát mà đệ lo lắng. Lão Long Vương còn mừng cho đệ cơ mà."
Long Thiên Kỳ dừng lại cước bộ, khó chịu nhìn đại ca không tim không phổi của mình bắt đầu lôi ra những minh chứng chứng minh vị Đại ca tôn kính này còn hơn hẳn bản thân gấp chục lần.
"Huynh trong tình cảnh như đệ thì biết. Nhớ năm đó, không biết ai thức trắng bảy ngày bảy đêm chuẩn vị quà cưới cho ai đó hay sao? Không biết ai đó đã mong ngóng từng giờ từng khắc mong đến giờ lành? Không biết ai đó đã đau khổ thế nào khi ai kia mất tích trong ngày hôn lễ? Không biết..."
"Thôi đủ rồi. Đệ không nên nhắc đến chuyện đó nữa làm gì. Đó chỉ là quá khứ. Quan trọng ta phải biết trân trọng hiện tại và hướng đến tương lai." Huyền Dạ Mặc giơ tay đầu hàng, liếc xéo y một cái.
Long Thiên Kỳ nghe Huyền Dạ Mặc nói mà cứ tưởng như mọi lần. Sẽ bị đá văng xa tám thước mỗi khi tức giận không kiêng nể ai. Ai dè ăn ngay ngụm thức ăn cho chó chất lượng.
"Hai người nói gì thế ta không hiểu?"
Bạch Vũ Diệp Y ngẩng đầu, thoát tâm hồn ra khỏi trang sách, ngu ngơ nhìn hai tên khó hiểu này. Không biết đang nói vụ gì vậy cà?
"Không việc gì. Nàng tiếp tục, tiếp tục đọc sách của nàng đi."
Cau mày nhìn rồi lại cúi đầu cắm cúi đọc y thư. Huyền Dạ Mặc thở phào nhẹ nhõm. May quá. Nàng không tò mò nhắc đến chuyện cũ trước kia. Nếu không, chiến công kéo gần khoảng cách hai người xem như công cốc.
Bạch Vũ Diệp Y dù tập trung trở lại đọc y thư nhưng có vẻ nàng đang suy nghĩ việc gì. Lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên Long Thiên Kỳ.
"Hai người ở phàm giới khí tức không khác người thường. Giờ có vẻ thay đổi?"
Huyền Dạ Mặc mỉm cười vuốt nhẹ tóc nàng: "Chỉ là một tiểu thuật pháp che mắt nhỏ. Ở không gian phàm giới không dám xuất khí tức quá mạnh mẽ, sẽ dẫn đến dị tượng không nên."
Cau mày trả lời: "Thì ra là vậy. Nếu sử dụng năng lực vượt kiểm soát, có khi nào có lúc sẽ dẫn đến không gian sụp đổ không?"
Vuốt mũi nàng: "Huyền Giới là nơi ta sinh ra nên không sao, chỉ là bọn ta không muốn dẫn đến dị tượng làm hại đến người vô tội. Nếu ở vị diện yếu hơn, ắt sẽ dẫn đến tình trạng nàng nói."
"Thú vị. Ta nếu có sức mạnh vô song như ngươi thì hay biết mấy."
"Sẽ có ngày đó."
Huyền Dạ Mặc tự nhiên hơi buồn buồn. Nhưng chỉ vụt thoáng qua vì hắn biết, nàng là một cô nàng mạnh mẽ vô cùng cùng ý chí kiên cường, không thích dựa dẫm vào ai. Đời trước, hắn cũng khó khăn lắm nàng mới nhận lời thành thân với hắn. Giờ, nàng càng trông ngoan cường, cứng đầu, khó bảo, lém lỉnh hơn. Nhiều lúc, hắn tưởng như hắn còn rất nhiều thứ Huyền Dạ Mặc hắn vẫn chưa khám phá, tìm hiểu sâu về nàng hơn.
"Đại tẩu đến bây giờ vẫn không nhớ bất kì kí ức gì về kiếp trước sao?" Long Thiên Kỳ nhiều chuyện hỏi một câu. Huyền Dạ Mặc đanh mặt lại lườm Long Thiên Kỳ lần nữa. Khi không nhắc lại chuyện không vui.
Bạch Vũ Diệp Y ngơ ngẩn, suýt chút đã quên nàng không phải Bạch Vũ Diệp Y thật sự. Huyền Dạ Mặc ôm chặt nàng nói: "Nàng chính là nàng. Ta không nhận sai đâu. Lúc hồi phục lại khí tức và thần lực, ta đã kiểm tra qua thấy rằng hồn phách của nàng có chút khuyết thiếu. Như ta, ta vì một số nguyên nhân cũng có nguyên thần khuyết thiếu. Có khi nào có một Huyền Dạ Mặc và một Bạch Vũ Diệp Y nào khác tồn tại đúng không? Chỉ cần tập hợp đủ, nàng ắt sẽ nhớ lại quá khứ."
Diệp Y liên tục gãi đầu khó hiểu thì Huyền Mặc nói cho ngắn gọn hơn: "Nàng nhớ Phong Vũ Cầm không?"
"Phong Vũ Cầm?" Bạch Vũ Diệp Y lặp lại.
"Đúng vậy. Phong Vũ Cầm nghe tên qua cứ tưởng là pháp bảo có thể hô mưa gọi gió trong thiên hạ. Thực tế, âm thanh réo rắt của nó như mưa réo rắt từng hạt, cuồn cuộn như gió đi sâu vào tâm can, điều khiển lòng người. Công dụng có tác dụng với tỷ hiện tại đó là kiểm tra kí ức kiếp trước đấy. Nhưng theo đệ biết, Phong Vũ Cầm thuộc sở hữu của một vị Đế nữ - Cửu Vĩ Hồ Tộc." Long Thiên Kỳ xoa cằm trả lời.
Phong Vũ Cầm? Hình như trong giới chỉ không gian của nàng có một đàn tranh thập lục khá cổ kính. Nàng chưa từng lấy nó ra ngắm nghía bao giờ. Âm luật mù tịt như nàng thì thà để nó đóng bụi trong đấy thì hơn.
"Nhị Hoàng Tử điện hạ. Đoàn người rước dâu đã trở về. Mời ngài xuất hiện tiếp đón." Một nữ tì nhỏ giọng nói từ bên ngoài vọng vào.
Bạch Vũ Diệp Y quan sát sắc mặt méo mó, tái xanh của Long Thiên Kỳ mà muốn cười ngặt nghẽo khó tả. Huyền Dạ Mặc cũng chỉ cười nhẹ phất phất tay đuổi người.
"Nên đi sớm. Kẻo trễ giờ lành."
"Đại ca. Huynh trêu đệ." Long Thiên Kỳ chỉnh lại bộ hỷ phục trên người, phất áo bỏ đi.
Thảm đỏ kéo dài từ cửa Hải Vực cho đến tận đại sảnh cung điện nơi bái đường. Không khí nô nức cùng chờ đợi tân nương đến ngày một tăng. Xa xa, đã có thể nghe thấy kèn, chiên inh ỏi. Một hàng dài của hồi môn xếp một hàng mấy trăm dặm kéo lê dài phía sau. Đi đầu vẫn là hỷ kiệu nổi bật nhất. Qua tấm sa mỏng màu đỏ có thể nhìn thấy tân nương ngồi khoan thai trong đấy. Nhưng có ai biết rằng, nàng ấy vẫn đang mặc kệ ngủ gà ngủ gật trong đấy.
Đến cửa điện, tân lang nhẹ nhàng cất bước đến hỷ kiệu ra sức đá một cái thật mạnh vào cửa kiệu cho đỡ tức. Ai ngờ, cửa kiệu vẫn không có động tĩnh, tân nương vẫn không chịu bước ra.
"Nàng ta không mảy may phản ứng với hành động của hắn. Đừng nói định làm giá?" Long Thiên Kỳ nghĩ thầm trong lòng.
Không tự chủ sự tức giận, hắn vén màng cửa hỷ kiệu và đập vào mắt là khung cảnh tân nương gật gù lên xuống ngủ ngon lành. Long Thiên Kỳ bốc khói đầu tiến tới bế nàng lên và đi ra khỏi hỷ kiệu thẳng tiến đến đại sảnh khiến ai ai cũng hiểu lầm thầm khen ngợi hành động lãng mạn của tân lang mà cười to, hô to vài câu chọc cười mọi người:
"A... Tân lang không chờ nổi luôn kìa."
"Người cưng chiều phu nhân sắp cưới như thế sao có thể đồn thổi nhị điện hạ đoạn tay áo được chứ?"
"Oa... Hạnh phúc quá đi mất."
"Trai tài gái sắc. Lão Long Vương thật khéo chọn dâu."
Phượng Lăng Lăng nghe gì đó ù ù lỗ tai mình bởi những lời bàn tán thì giật mình tỉnh giấc. Nhận thấy mình đang trong vòng tay ấm của ai đó thì đã cấp tốc muốn nhảy tót xuống. Nhưng nghĩ lại.
Diễn trò à?
Ừ. Diễn thì diễn.
Phượng Lăng Lăng tự nhiên qua hỷ khăn vòng tay lên ôm chặt cổ tên kia. Nép sát đầu mình vào ngực hắn cọ cọ vài cái như con mèo nhỏ. Long Thiên Kỳ thầm mặt cau mày có, nhìn xuống con mèo nhỏ còn vương trên ngực hắn. Nàng ta dám xem mình như giường ngủ hay sao vậy?
Khi đã bái đường xong, Phượng Lăng Lăng một thân hỷ phục nổi bật được một nữ tỳ dìu về hỷ phòng. Ngọn nến đỏ lập lòe ánh sáng của mình làm căn phòng càng thêm ấm áp. Nàng được đưa đến mép giường ngồi mà chờ tân lang đến.
Chờ. Lại chờ.
Ừ. Chờ thì chờ.
"Ngươi mà để ta đợi lâu nữa là ăn roi của ta. Ôi đói quá đi mất! Mấy năm nay ăn uống không thể thiếu như người phàm giờ chắc đã quen. Chết tiệt. Nhớ huynh ấy. Thật nhớ."
Phượng Lăng Lăng yên lặng ngồi chờ, chờ, và chờ. Thật khác với tính cách hào sảng, lắm chuyện của nàng. Có lẽ do ảnh hưởng của nỗi buồn man mác kia chăng?
Long Thiên Kỳ ơi là Long Thiên Kỳ. Tân nương đợi chờ lâu quá rồi kia kìa.