Bất Lộ Thanh Sắc

chương 70

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bóng đêm yên tĩnh. Cả hai âu yếm trên ghế sô pha, Khương Chiếu Tuyết bỗng nhớ ra:" Em cũng có quà cho chị."

Sóng mắt Sầm Lộ Bạch lay động:" Là gì thế?"

Ánh mắt ngấn nước của Khương Chiếu Tuyết cong cong. Nàng chống người dậy, muốn nói:" Để em lấy cho chị xem." Nhưng khi vừa động chân, đã cảm thấy dính nhơm nhớp, vẻ mặt bỗng dưng đỏ lên.

"Em đi tắm trước đây, khi nào xong sẽ cho chị xem." Nàng cố tỏ ra bình thản.

Sầm Lộ Bạch trêu chọc nàng:" Bây giờ tôi muốn xem thì sao?"

Cô chống khuỷu tay xuống ghế sô pha, một tay nâng mặt, một tay giúp Khương Chiếu Tuyết sửa sang lại cổ áo, vô cùng hứng thú.

Khương Chiếu Tuyết xấu hổ cực kỳ.

Còn không phải là kiệt tác của cô sao! Biết rõ còn cố hỏi.

Nàng tiến lại gần, cắn vào cằm cô, hừ một tiếng:" Chịu đựng đi."

Bộ dáng đầy cậy sủng sinh kiêu.

Sầm Lộ Bạch ngẩn người một lúc, ý cười nơi đáy mắt trập trùng, dịu dàng đáp:" Ừm."

Khương Chiếu Tuyết được nuông chiều, cầm lòng chẳng đặng chăm chú nhìn vào cô vài giây, nhưng không khỏi ngượng ngùng, bò sấp lên người cô, khẽ mỉm cười.

Thậm chí nàng còn không biết tại sao mình lại làm chuyện này.

Giống như đang dần dà có cảm giác tự tin, cảm thấy rằng mỗi khi đối mặt cùng Sầm Lộ Bạch, nàng có thể không cần quá hiểu chuyện, quá câu nệ, vì Sầm Lộ Bạch sẽ luôn bao dung, nuông chiều nàng.

Dường như Sầm Lộ Bạch cũng như thế.

Cô vòng tay qua eo, xoa nhẹ phần tóc trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng nói:" Mông Mông, phải làm sao bây giờ?"

Như đang cảm khái, cũng giống như đang bối rối.

Khương Chiếu Tuyết lắng nghe nhịp tim của cô và trả lời:" Vâng?"

Sầm Lộ Bạch nói:" Giống như nhận ra mỗi ngày em đều đáng yêu hơn trước đấy."

Cô cũng dần luyến tiếc việc buông tay nàng hơn.

Từ miệng Sầm Lộ Bạch, những lời lẽ thái quá dường như đã làm tăng mức độ tin cậy lên gấp đôi.

Khương Chiếu Tuyết biết đây vốn là những lời ong tiếng mật giữa những người yêu nhau, nhưng vẫn động lòng.

Nàng lặng lẽ mỉm cười trong vòng tay của Sầm Lộ Bạch.

Tim Sầm Lộ Bạch cùng phát ra tiếng vang cộng hưởng, hệt như hồ nước trong veo, gợn sóng lăn tăn theo gió nhẹ.

Khương Chiếu Tuyết sa vào.

Nàng vô thức nép vào lòng Sầm Lộ Bạch một lúc lâu mới nhớ ra ý định ban đầu của mình. Sau đó, nàng tách khỏi cô, từng người trở về phòng để tắm rửa.

Lo rằng Sầm Lộ Bạch sẽ đói vì chưa ăn gì trên máy bay, nàng vội vàng tắm rửa rồi bước ra khỏi phòng tắm. Còn tưởng rằng mình đã nhanh, nhưng không ngờ Sầm Lộ Bạch còn nhanh hơn cả mình.

Trên ghế sô pha trong phòng, Sầm Lộ Bạch đã thay quần áo xong và đang đợi nàng.

Cô đã gội đầu, mái tóc dài ngang lưng vẫn còn ướt, xõa tung, toát ra vẻ trang nhã, không tài nào tìm được một chút nghiêm túc và lạnh lùng ngày thường.

Khương Chiếu Tuyết không thể không nhẹ giọng hỏi: " Sao chị vẫn chưa sấy tóc nữa?"

Sầm Lộ Bạch nghiêng đầu nhìn nàng, cong môi nói:" Tôi nóng lòng muốn nhìn thấy món quà."

Trông rất hồi hộp.

Khương Chiếu Tuyết bật cười:" Giống y hệt bạn nhỏ vậy."

Nàng chỉ cho rằng Sầm Lộ Bạch đang nói đùa, Sầm Lộ Bạch cũng chỉ mỉm cười, không nói gì thêm.

Cô chăm chú nhìn Khương Chiếu Tuyết đi đến tủ đầu giường, mở ngăn kéo, lấy một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật được đóng gói tinh xảo ra, bước đến gần và đưa cho mình.

"Cũng không phải là thứ gì đáng giá đâu ạ." Khương Chiếu Tuyết e ngại nên đành nói trước.

Sầm Lộ Bạch không đồng tình, nhìn nàng một cái. Cô nhận lấy quà rồi nắm lấy cổ tay nàng, để nàng ngồi lên đùi mình, sau đó vòng lấy eo nàng và nói:" Tâm ý vô giá."

Khóe môi Khương Chiếu Tuyết cong lên:" Mở ra xem đi."

"Ừm." Sầm Lộ Bạch mỉm cười, vẫn giữ tư thế ôm lấy Khương Chiếu Tuyết và mở giấy gói quà ra.

Dưới lớp giấy gói, là một LEGO minifigure đã được lắp ráp và đặt trong một nắp đậy bằng kính.

LEGO trông giống như một cô gái, mặc chiếc váy nhỏ màu trắng, có chút quen thuộc.

Sầm Lộ Bạch dùng ánh mắt dò hỏi Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết nói: " Em thiết kế dựa trên búp bê bông trong phòng ngủ của chị đấy."

Tuy không biết nguyên mẫu của con búp bê bông đó là gì, nhưng Sầm Lộ Bạch đã đặt nó lên giường, chắc là cô thích lắm, đúng không?

Nàng khiêm tốn:" Không quá giống ạ?"

Đã lâu rồi nàng không thiết kế MOC, nên có chút sượng tay.

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sáng lên, sau đó độ cong nơi khóe môi dần trở nên rõ ràng hơn, như thể có chút buồn cười.

"Sẽ không, rất giống, tôi rất thích." Cô hôn lên mặt nàng.

Khương Chiếu Tuyết nhẹ nhõm: " Chị không chê nó không có giá trị thì tốt rồi."

Sầm Lộ Bạch cười khúc khích: "Còn gì quý hơn thời gian của em đây?"

Cô đau lòng:" Dạo gần đây không phải rất bận sao? Sao vẫn còn thời gian để chuẩn bị thứ này vậy?"

Ngày thường, lúc cả hai ở bên nhau hoặc qua video, cô chưa bao giờ thấy Khương Chiếu Tuyết thiết kế thứ này. Cô nghĩ rằng nàng đã lén lút chuẩn bị nó.

Khương Chiếu Tuyết cong mắt, nhẹ giọng nói:" Vẫn luôn có thời gian dành riêng cho chị mà."

Nàng sợ ngồi lên hai chân Sầm Lộ Bạch lâu sẽ khiến cô khó chịu, nên đành trượt xuống đùi cô, ngồi bên cạnh cô rồi đổi chủ đề:" Chị đã ăn chưa?"

Thấy nàng ngại ngùng, Sầm Lộ Bạch mới buông nàng ra, đáp lời:" Vẫn chưa."

"Vậy chị có đói không?"

"Tôi vẫn ổn, còn em?"

"Em cũng vậy." Khương Chiếu Tuyết đề nghị:" Chị có muốn ăn ngoài không? Nếu không, em sẽ mua một chút thực phẩm rồi chúng ta cùng nhau nấu nhé?"

Nàng sợ Sầm Lộ Bạch bôn ba mệt mỏi, nên không muốn phiền cô nữa.

Sầm Lộ Bạch đồng ý:" Được chứ."

Thật ra, cô đã đặt bàn trước khi quay về. Nhưng hiếm khi thấy Khương Chiếu Tuyết có hứng thú như thế, nên cô cũng không muốn phụ lòng nàng.

Mặt mày Khương Chiếu Tuyết giãn ra, yên tâm hỏi:" Vậy chị muốn ăn gì?"

Nàng mang điện thoại di động đến giữa cả hai, muốn để Sầm Lộ Bạc chọn cùng. Nhưng không ngờ, ngay khi vừa mở khóa điện thoại, màn hình chính lại hiển thị hình ảnh Sầm Lộ Bạch mang kính gọng vàng làm việc, nét mặt đầy lạnh lùng.

Sầm Lộ Bạch ngẩn người một lúc, sau đó ngoảnh đầu nhìn về phía Khương Chiếu Tuyết.

Khương Chiếu Tuyết cũng phản ứng lại, vành tai nóng như thiêu đốt.

Không kịp khóa màn hình lại nữa rồi.

Nàng giả vờ bình tĩnh, thản nhiên mở ứng dụng ra và giải thích:" Em đã nói rồi, sau này trong album của em sẽ luôn có nhiều ảnh chụp của chị mà."

Huhuhu, nàng vừa mới đổi hôm qua, lỡ quên mất.

Sầm Lộ Bạch cười như không cười, bỡn cợt:" Tôi vẫn chưa nói gì mà."

Nhưng nụ cười của cô rõ ràng có ý gì đó.

Khương Chiếu Tuyết cắn môi, huých cô.

Cuối cùng Sầm Lộ Bạch cũng bình tĩnh lại một chút, cong môi dỗ dành:" Được rồi, vì vô tình phát hiện ra bí mật nhỏ của em, nên tôi cũng sẽ nói cho em nghe một bí mật xấu hổ khác của mình được không?"

Khương Chiếu Tuyết nhướng mày, giả vờ dè dặt, không đồng ý cũng chẳng từ chối, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ chờ mong.

Sầm Lộ Bạch thoáng cong đôi môi đỏ mọng của mình lên, bộc bạch:" Thật ra, nguyên mẫu của cô búp bê đó..."

"Là em."

Khương Chiếu Tuyết:"..."

Nàng không phản ứng kịp trong hai giây. Mãi cho đến khi phản ứng lại, vành tai đã đỏ bừng—— Sầm Lộ Bạch làm búp bê của nàng làm cái gì?!

Nếu nhớ không lầm, hình như nàng đã từng nhìn thấy con búp bê ấy có rất nhiều bộ quần áo?

Sầm Lộ Bạch còn thay đồ cho nàng nữa sao?

Sau đó, thậm chí nàng còn làm một bản LEGO minigifure cho con búp bê ấy và tặng cho cô nữa!

Cái gì vậy trời?!

Nàng xấu hổ đến mức muốn vươn tay đoạt lại LEGO trên bàn trà, nhưng Sầm Lộ Bạch đã nhanh tay lẹ mắt hơn, vươn tới nhanh hơn nàng một bước, dời LEGO ra xa.

"Làm gì đấy?" Cô ghì lấy thắt lưng Khương Chiếu Tuyết, không cho nàng nghiêng người về phía trước.

Khương Chiếu Tuyết giả vờ dỗi:" Em hối hận rồi, chị mau trả lại cho em đi."

Sầm Lộ Bạch bình thản nói:" Đã tặng quà cho người ta rồi, sao lại có chuyện đòi lại được?"

Rõ ràng cô không ngượng ngùng một chút nào, bình thản, điềm đạm, giống như đang trêu chọc một chú mèo con vậy.

Khương Chiếu Tuyết vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào.

Nàng bại trận, gác cằm lên vai Sầm Lộ Bạch rồi lên án:" Chị muộn tao quá đi."

(Muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.)

Sầm Lộ Bạch khẽ cười nhẹ.

"Em có cảm thấy bị xúc phạm không?" Cô bỗng trở nên nghiêm túc.

Khương Chiếu Tuyết lắc nhẹ đầu trên vai cô, thở dài rồi cười nói:" Em chỉ thấy rằng chị khác xa so với những gì mà em từng tưởng tượng trước đây thôi."

Chẳng đứng đắn một chút nào.

Ai có thể nghĩ rằng ngày nào cô cũng tỏ ra ổn trọng, đoan trang và nhã nhặn xuất hiện trước mặt mình, nhưng lại bí mật làm riêng búp bê bằng bông của mình rồi ôm nó tiến vào giấc ngủ đâu cơ chứ?

Các khớp ngón tay của Sầm Lộ Bạch khẽ cong lên, như thể vô tình:" Vậy em sẽ không thích tôi của hiện tại nữa sao?"

Khương Chiếu Tuyết chẳng cần nghĩ ngợi:" Sẽ không."

Thật ra, càng biết nhiều, Sầm Lộ Bạch lại càng thực hơn. Ngược lại, nàng cũng càng chắc chắn về việc cô thích nàng đến nhường nào hơn.

Nàng nói đầy chân thành:" Dù cho chị có là loại người nào, em cũng đều thích chị."

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch sâu thăm thẳm, các khớp ngón tay cũng bắt đầu buông lỏng.

"Chọn món đi." Cô dỗ dành:" Tôi sẽ giúp em nhập số điện thoại của Liên Hân sau khi chọn xong."

Khương Chiếu Tuyết đồng ý:" Vâng."

Nàng ngồi thẳng dậy, sóng vai cùng Sầm Lộ Bạch, tiếp tục dạo ứng dụng siêu thị cùng nhau.

"Em có muốn đến công ty tham quan một chút không?" Sầm Lộ Bạch bỗng dưng ngỏ lời.

Khương Chiếu Tuyết động lòng:" Có thể chứ?"

Sầm Lộ Bạch nghi hoặc:" Sao lại không?"

Khương Chiếu Tuyết trêu chọc:" Có phải sẽ làm chị mất mặt không?"

"Hửm?"

"Cảm thấy em đang đi kiểm tra chẳng hạn?"

Ánh mắt Sầm Lộ Bạch dâng lên ý cười:" Nếu em không đi, tôi mới cảm thấy mất mặt đấy?"

Khương Chiếu Tuyết:" Vâng?"

Sầm Lộ Bạch nửa thật nửa giả:" Bọn họ đều lén lút bàn luận rằng có vẻ em không quan tâm đến tôi cho lắm thì phải."

Khương Chiếu Tuyết ngẩn người, đôi mắt cong lên thành hình trăng khuyết:" Chị đang phàn nàn đấy à?"

Sầm Lộ Bạch bình thản, thẳng thắn:" Không phải."

"Tôi đang làm nũng đấy." Cô dịu giọng, sóng mắt trong veo.

Trái tim Khương Chiếu Tuyết ngọt đến rối tinh rối mù.

Làm sao mà cô có thể nói những lời phạm quy như thế với gương mặt lạnh lùng này vậy.

Nàng hứa:" Được rồi, nếu có cơ hội, em nhất định sẽ đến, được chưa ạ?"

Sầm Lộ Bạch dịu lại, đáp:" Ừm."

Chiều ngày /, Khương Chiếu Tuyết đang in luận văn tốt nghiệp một mình trong phòng làm việc thì biên tập viên của một công ty xuất bản mà nàng đã không liên lạc từ lâu bất ngờ gọi đến, báo tin vui cho nàng:" Lão sư, số sách cuối cùng cũng phát hành rồi!"

Cuốn sách này đã được ký và xuất bản ba năm trước. Sau nhiều lần xoay chuyển, hai nhà xuất bản và một số ấn bản đã được thay đổi. Cuối cùng, Khương Chiếu Tuyết ngại đến mức không thúc giục người biên tập nữa, cũng cho rằng nhà xuất bản muốn phớt lờ nó đi, không ngờ lại có thể phát hành được.

Cảm xúc của nàng đầy phấn khích, vui vẻ gửi hai dấu chấm than và một số biểu cảm vui vẻ cho người biên tập.

Biên tập viên nói: " Nếu nhanh thì cuối tháng này sẽ có ấn bản, lão sư vẫn ở địa chỉ cũ chứ?"

Có vẻ như cô ấy sẽ gửi cho nàng một số quyển để ký.

Khương Chiếu Tuyết đáp lời:" Không phải."

Nàng gửi cho cô ấy địa chỉ của Quân Đình.

Quả nhiên, người biên tập nói: "Vậy tôi sẽ gửi bản thảo đến cho cô trước nhé?"

Khương Chiếu Tuyết đồng ý:" Ừm."

Hai người thảo luận thêm một số câu về việc tuyên truyền rồi kết thục cuộc trò chuyện.

Khương Chiếu Tuyết vẫn còn chìm đắm trong niềm vui.

Tâm trí nàng gợi lên hình ảnh của Sầm Lộ Bạch theo bản năng, muốn cùng Sầm Lộ Bạch chia sẻ niềm vui này. Nàng xoay người lại, vô thức nhìn hoa hồng trên bàn rồi lại đổi ý.

Muốn gặp Sầm Lộ Bạch sớm một chút và tạo bất ngờ cho cô.

Nàng lập tức vào phòng ngủ để thay một bộ váy, trang điểm nhẹ, ôm lấy bó hoa hồng rồi gọi chú Trịnh đưa mình đến cao ốc Bách Nạp.

Trong phòng tiếp khách trên tầng của cao ốc Bách Nạp, một người phụ nữ có mái tóc xoăn và má lúm đồng tiền đang ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào Sầm Lộ Bạch.

Mặt trầm như nước.

- -------

Truyện Chữ Hay