Khương Chiếu Tuyết thẹn thùng, muốn dỗi cô. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của cô, nàng lại cầm lòng chẳng đặng, sinh ra sự chờ mong. Nàng khẽ cau mày, không đáp lại, chờ đợi câu trả lời của cô.
Sầm Lộ Bạch tiếp tục mỉm cười và phủ nhận:" Không phải."
"Đồ ngốc." Cô vòng tay qua vai nàng, ôm lấy nàng vào lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng và nói:" Trên thế gian này, không có một ai giống như em."
"Mông Mông, em là một và duy nhất."
Giọng điệu của cô rất trịnh trọng. Khương Chiếu Tuyết không khỏi bị thuyết phục, sự ngọt ngào lan tràn khắp khóe môi, không tài nào kiềm chế được. Nhưng xấu hổ quá, chỉ trong chốc lát, nàng đã vừa khóc vừa cười, khó khăn lắm mới bình ổn lại vẻ mặt của mình.
Sầm Lộ Bạch nghĩ rằng nàng vẫn còn do dự.
"Đó là người mà Dao Dao thích." Cô nói rõ ràng.
Khương Chiếu Tuyết bỗng ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch ôn hòa:" Không tin sao?"
"Không phải." Cuối cùng, Khương Chiếu Tuyết cũng không che giấu được nụ cười của mình. Dòng nước trong mắt nàng lay động, nhỏ giọng nói:" Em chỉ hơi ngạc nhiên thôi."
Sầm Lộ Bạch công môi:" Lúc vừa biết chuyện, tôi cũng rất ngạc nhiên, dù gì cũng là người quen biết từ nhỏ."
"Có vẻ như đã bắt đầu từ sau khi đối phương ly hôn, vẫn đang trong giai đoạn hẹn hò."
"Thảo nào em ấy không thèm nghe điện thoại của em." Khương Chiếu Tuyết lẩm bẩm.
Trọng sắc khinh bạn.
Sầm Lộ Bạch nghe không rõ:" Hửm?"
Khương Chiếu Tuyết lắc đầu:" Không có gì ạ." Nàng thả lỏng cơ thể, thoáng nhìn mí mắt được trang điểm kỹ càng của Sầm Lộ Bạch. Lúc nàng tiến đến gần, mới có thể nhận ra màu xanh mờ nhạt, rồi bất tri bất giác khó chịu thay Sầm Lộ Bạch.
Hành trình ba ngày được nén thành hai ngày, liệu có phải tăng ca không? Phong trần mệt mỏi, vội vã quay về để tạo sự bất ngờ cho nàng, nhưng lại bị nàng hiểu lầm, phải ôn tồn dỗ dành, an ủi nàng.
Nàng ngẫm lại, bỗng thấy bản thân mình rất quá đáng.
Nàng dịu lại, thầm thì:" Em xin lỗi, Lộ Bạch, em đã hiểu lầm chị."
Sầm Lộ Bạch ve vuốt tóc mai nàng, bao dung:" Không sao, là do tôi không tốt."
"Em cũng có vài chỗ chưa làm tốt." Khương Chiếu Tuyết kiểm điểm bản thân.
"Ừm?" Sầm Lộ Bạch nhẹ nhàng nói, rất có hứng thú.
Khương Chiếu Tuyết nói:" Ngoại trừ Dao Dao ra, em không biết thông tin liên lạc của bất kỳ người nào thân cận với chị cả. Em không biết bạn bè của chị là ai, số điện thoại của thư ký và trợ lý của chị là gì? Em không biết rất nhiều chuyện về chị."
Giọng nàng càng ngày càng trầm. Dường như đáy lòng Sầm Lộ Bạch đang được thứ gì đó lấp đầy, rồi lại sinh ra thương tiếc.
"Đó là lỗi của tôi, tôi đã không nói với em." Cô giải thích:" Tôi nghĩ rằng em không muốn tham dự quá nhiều."
"Đó là trước đây." Khương Chiếu Tuyết biện hộ.
Sầm Lộ Bạch nhận ra điều gì đó. Cô nhìn nàng thật sâu, đôi môi đỏ mọng cũng chậm rãi cong lên.
Khương Chiếu Tuyết xấu hổ giấu mặt vào vai cô, giống như chú mèo con làm nũng.
Sầm Lộ Bạch khẽ cười thành tiếng.
"Được rồi, lát nữa tôi sẽ lưu số họ vào điện thoại của em được không?" Cô dịu dàng dỗ dành.
Khương Chiếu Tuyết vòng tay qua eo cô, hoàn toàn thuận gió theo mây, đồng ý:" Vâng."
Sầm Lộ Bạch ôm lấy nàng, ánh mắt đầy dịu dàng mà người khác chưa bao giờ gặp qua.
"Mông Mông." Cô hỏi:" Vài tuần nữa sẽ đến sinh nhật của Cao Ngọc, chúng ta cùng nhau đi được không?"
Thay vì đợi Khương Chiếu Tuyết phát hiện, cô muốn tìm một thời điểm thích hợp để chủ động thẳng thắn.
Một vài tuần là đủ.
Ánh mắt cô thoáng mờ mịt, nhưng Khương Chiếu Tuyết không hề nhận ra.
Nàng lo lắng:" Có thể chứ?"
Sầm Lộ Bạch mỉm cười:" Sao lại không?" Cô bông đùa:" Cao Ngọc đã đặc biệt dặn dò tôi không được kim ốc tàng kiều đấy, cần phải đưa em theo cùng."
(Kim ốc tàng Kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử, là một trong những câu ngạn ngữ cổ điển nổi tiếng nhất trong văn hóa Trung Quốc.)
Khương – kim ốc tàng kiều – Chiếu Tuyết mỉm cười ngại ngùng:" Cô ấy biết em sao?"
Sầm Lộ Bạch trả lời: "Ừ, em là phu nhân của tôi mà." Trong những năm tháng phục hồi chức năng, Cao Ngọc đã dùng tên của Khương Chiếu Tuyết để trêu chọc, kích thích ý chí chiến đấu của cô.
Khương Chiếu Tuyết không nghi ngờ gì:" Được chứ."
Sầm Lộ Bạch bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, mặt mày cũng giãn ra.
Cô choàng một tay qua Khương Chiếu Tuyết, vươn tay đến chiếc túi vẫn chưa kịp đặt xuống, lấy một hộp quà nhung màu xanh hoàng gia ra, vừa mở vừa nói:" Tôi có mang quà về cho em."
Khương Chiếu Tuyết:" Dạ?" một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy cổ tay mình phát ra một luồng mát lành lạnh.
Mềm mại và tinh tế, xúc cảm tuyệt vời.
Sầm Lộ Bạch mang nó vào cổ tay của nàng:" Thử chu vi cổ tay xem, nếu không vừa thì có thể điều chỉnh lại."
Khương Chiếu Tuyết cúi đầu, nhận thấy đây là một chuỗi vòng tay bằng bạch ngọc sáng chói, đầy tinh xảo.
Hầu như toàn bộ chiếc vòng đều được làm bằng ngọc bích trắng tinh khiết, có kích thước giống nhau. Chỉ có hai hạt bằng bồ đề trắng và một viên hồng ngọc nhỏ như hạt đậu ở giữa.
Vẻ ngoài nổi bật, thanh lịch và sang trọng.
Vừa nhìn liền biết đây là xa xỉ phẩm.
Khương Chiếu Tuyết thoát khỏi vòng tay của Sầm Lộ Bạch, ngẩng đầu lên, muốn nói điều gì đó, nhưng Sầm Lộ Bạch đã chặn lời trước khi nàng kịp nói:" Tôi lười quá, chỉ có thể mài được hai viên hạt bồ đề thôi."
Cô chăm chú nhìn vào nàng, bình thản, chân thành thảo luận với nàng:" Tôi không có đậu đỏ, nên dùng viên hồng ngọc này để nói chuyện ái ân được không?"
Rõ ràng vẫn là gương mặt lạnh lùng kia, nhưng trong mắt cô lại ánh nên nét dịu dàng như làn gió xuân.
Khương Chiếu Tuyết ngẩn ngơ, tình ý dâng tràn mãnh liệt.
Chuyện này rõ ràng là đang đáp lại lời nói đùa của nàng trên đường Vạn Kính tại Sóc Thành vào ngày hôm đó.
"Linh lung đầu tử an hồng đậu. Nhập cốt tương tư tri bất tri... Hiện tại cũng giống như vậy, cảm thấy rất lãng mạn."
(: Linh lung xúc xắc viên hồng đậu. Tương tư khắc cốt, người biết chăng?)
Nàng chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng Sầm Lộ Bạch lại dốc hết tâm tư mà nhớ kỹ.
Nàng không thể kiềm chế được nữa, chống tay lên sô pha, thoáng nhướn người lên, chủ động tiến lại gần rồi hôn lấy Sầm Lộ Bạch.
Vững vàng, nồng nàn, yêu say đắm...
Trái tim Sầm Lộ Bạch mềm như đầu ngón tay.
Cô ôm lấy nàng, rướn người, dung túng nàng, đáp lại nàng, chậm rãi đảo khách thành chủ.
Dịu dàng ma sát, triền miên, chiếm giữ.
Khương Chiếu Tuyết dần dà không đấu lại, bắt đầu nức nở, cơ thể nổi lên nhiệt ý.
Nàng nhận thấy rằng Sầm Lộ Bạch đã thực sự tiến bộ rất nhanh! Trước đây, sao nàng lại nghĩ rằng cô là người cấm dục được cơ chứ.
Căn bản chính là "mặt người dạ thú" mà!
......
Váy ngủ vẫn không cởi ra. Khương Chiếu Tuyết nằm trên người Sầm Lộ Bạch, xấu hổ vì bị cô trêu đến lên đỉnh một lần nữa.
Nàng vùi mặt vào cổ cô, ngượng ngùng nhìn Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch cười khiêu khích bên tai nàng, hôn lên vành tai nàng rồi đến gương mặt.
"Mông Mông." Cô gọi nàng.
Khương Chiếu Tuyết giận dỗi, không hé răng.
Mặt mày Sầm Lộ Bạch càng trở nên dịu dàng hơn.
Cô trêu nàng:" Hình như tôi bị em đè hơi đau rồi."
Khương Chiếu Tuyết căng thẳng, lập tức chống người dậy.
Đôi con ngươi đen láy của Sầm Lộ Bạch lóng lánh ánh sao, đầy ranh mãnh.
Khương Chiếu Tuyết:"..."
Ôi, người phụ nữ hư hỏng này! Vẻ ngoài nghiêm túc thực sự rất lừa người! Nàng xấu hổ đến mức muốn cắn cô, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ. Cả hai yên lặng nhìn nhau trong vài giây. Rốt cuộc, Khương Chiếu Tuyết không thể nhịn được nữa. Nàng cong môi, đỏ mặt nằm xuống bên cạnh Sầm Lộ Bạch.
Sầm Lộ Bạch cũng hợp tác, đổi sang tư thế nằm nghiêng.
Mặt đối mặt, hai người cao khoảng m nằm vắt vẻo trên ghế sô pha cũng không mấy chen chúc.
Ánh đèn mờ ảo, đôi tình nhân đang yêu, mọi thứ đều như một giấc mơ.
Ánh mắt Sầm Lộ Bạch dần mờ đi.
Cô dùng đầu ngón tay vén tóc Khương Chiếu Tuyết ra sau tai và hỏi:" Mông Mông, cho dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, nếu người khác có nói gì với em, thì em cũng đừng nghi ngờ tôi, được không?"
Khương Chiếu Tuyết nghĩ rằng cô đang nói về những chuyện xảy ra vào ngày hôm nay nên cũng không phòng bị gì, đồng ý:" Vâng."
Sầm Lộ Bạch cong môi, nhưng nụ cười thật sự không đong đầy đáy mắt cô.
- -------