Chương
“Cái… cái gì!”, Hà Đồn hoảng sợ, có hơi mất mát nói: “Vậy xem ra, tôi vẫn nên đừng tự chuốc khổ vào mình, ngồi thuyền qua là được rồi”.
“Sợ cái gì, anh còn có tôi đi cùng mà”, Đàm Thu cười sang sảng nói.
“Đúng vậy, ít nhất còn có tôi và Đàm Thu mà”, Trương Tử Đằng cũng nói: “Nếu như không có anh Trần thì chúng ta chỉ là người thường thôi. Giờ có thể tới Côn Luân Hư là đã đủ lắm rồi!”
Đàm Thu, Trương Tử Đằng đều tự mình hiểu lấy, biết rõ thực lực của bản thân, muốn vượt qua con sông rộng hơn m hoàn toàn là đang nằm mơ.
“Còn có tôi và các cậu nữa”, Giang Hồ Hải cũng xấu hổ cười. Tuy ông ta đã cả đống tuổi, nhưng xét về thực lực, dù điều chỉnh trạng thái đến đỉnh thì trước mắt cũng chỉ là tông sư hoặc đại tông sư mà thôi.
Lục Phong cười khổ, cũng không nói gì thêm, sự thật đúng là như thế, bốn người họ quả thật không có cơ hội.
Còn Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ thì vẫn còn chút hy vọng. Dù gì họ cũng đến từ những gia tộc lánh đời, có lẽ sẽ có một số thủ đoạn kinh người nào đó.
“Được rồi, tôi nói lại một lần nữa, đến đây thì phải biết khiêm tốn, nhẫn nhịn, đừng xảy ra xung đột vưới người khác biết không? Hai cái mác giới thế tục và học sinh mới cộng lại là cực kỳ nguy hiểm!”
Lục Phong lại nhắc nhở thêm một lần nữa, thật sự lo Lữ Đông Dã sẽ mang sự điên cuồng của mình đến đây, nếu xảy ra chuyện gì không may thì ngay cả ông ta cũng chưa chắc sẽ giúp được gì.
“Lữ Đông Dã, đặc biệt là cậu, nếu nổi điên tiếp thì có lẽ sẽ hại chết mọi người đó biết không?”
“Vâng, tôi hiểu rồi!”, Lữ Đông Dã gật đầu đáp.
Âu Dã Thanh Vũ bỗng dưng hỏi:
“Chẳng phải thời gian chúng ta hẹn anh Trần là hai ngày sau sao? Nếu chúng ta đã đến, vậy anh Trần…”
“Yên tâm, hai ngày nay học viện Vô Song đều mở cửa với bên ngoài, chỉ cần là người có trong danh sách thì đều vô được. Còn cuộc sát hạch chính thức sau khi vượt qua sông Tây Lưu, hai ngày sau mới bắt đầu”, Lục Phong giải thích.
“Ừm”, Âu Dã Thanh Vũ hơi yên tâm.
“Được rồi, điều cần dặn tôi cũng đã nói hết rồi. Kế tiếp, mọi người cứ nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh trạng thái đi. Ba tiếng sau sẽ là lúc bắt đầu sàng chọn, còn cậu Trần, mọi người không phải lo. Với bản lĩnh của cậu ấy thì qua sông Tây Lưu chỉ là chuyện nhỏ”.
“Được!”
“Vâng!”
“…”
Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn, Âu Dã Thanh Vũ trực tiếp ngồi xuống, điều chỉnh khí tức của mình. Còn đám Đàm Thu, Trương Tử Đằng, Hà Đồn tuy không có hy vọng mấy, nhưng cũng không chịu rớt lại phía sau.
…
Bên kia, Trần Đức vội vàng lên đường, đẩy tốc độ lên cực hạn, hoàn toàn không đi con đường bình thường mà chỉ chọn đường ngắn trèo đèo lội suối đi.
Anh đã nán lại nhà họ Lục quá lâu, cách lúc hẹn chỉ có hai ngày, nếu đi con đường bình thường thì muốn đến học viện Vô Song phải mất bốn ngày. Giờ, anh chỉ có thể chọn con đường nào gần và có vẻ nguy hiểm đi.
Giờ phút này, anh đang đứng dưới chân một ngọn núi khổng lồ.
Trên bản đồ trong tay thì ngọn núi này được khoanh một con dấu màu đỏ, tên là núi Bách Thú!
Toàn bộ ngọn núi đều bị cây cối bao phủ, nhìn từ xa thì khắp núi đồi toàn là cây cối, cỏ dại mọc chen chúc nhau trông rất hoang sơ.