Chương
“Bởi vì nơi này đã không còn quy định do học viện Vô Song lập ra nữa, chẳng hề có chuyện không thể đánh nhau, giết người. Mấy người đến từ giới thế tục, trời sinh đã đeo cái biển kẻ yếu, thường sẽ có rất nhiều người… bắt nạt các người”.
“Yên tâm đi”, Âu Dã Thanh Vũ gật đầu: “Chúng tôi nhất định sẽ điệu thấp”.
“Ừ, vậy là được rồi”.
Sau đó, Lục Phong nói tiếp: “Ngoài ra, còn có một chuyện quan trọng nữa. Sắp tới có ba vòng sát hạch chờ các người. Vòng đầu là qua sông đi đến Bình Bộ Phong mà không dính một giọt nước nào!”
“Chỉ ai làm được điều này mới có thể chính thức gia nhập ngoại viện!”
“Nếu không qua được thì sao?”, Kỳ Hàn đeo kiếm, nhàn nhạt hỏi ra vấn đề quan trọng nhất.
“Không qua được thì chỉ có thể làm cu ly ở ngoại viện ba năm!”, Lục Phong bình tĩnh nói.
“Cu ly? Cu ly là sao? Là gã sai vặt hả?”, Lữ Đông Dã nắn nắn sống mũi, trong mắt có chút khó chịu hỏi.
“Đỡ hơn gã sai vặt, nhưng cũng chẳng khác là bao, chuyên chịu trách nhiệm một số việc vặt như tưới nước, chặt củi, nấu cơm, nhóm bếp… Vả lại còn không có tư cách nghe giảng bài hay tiến vào lầu võ kỹ. Nếu muốn học thì phải lao động đổi lấy điểm công lao, cố gắng làm việc để đổi lấy cơ hội”, Lục Phong chậm rãi nói.
“Đương nhiên, có điều các người có thể yên tâm, dù làm cu ly thì cũng tốt hơn khi ở giới thế tục”.
“Vậy… vượt qua sông Tây Lưu… có khó không?”, Hà Đồn xấu hổ hỏi, giờ thực lực của anh ta rất yếu, hai chân cũng chưa khôi phục, vẫn còn phải chống gậy nên để ý nhất chính là vấn đề này.
“Ha ha, mặc kệ có khó hay không thì loại người rác rưởi như cậu cũng đừng hòng qua được”, Vũ Văn Hữu đứng cạnh không nhịn được xen mồm: “À, không, phải nói chính xác hơn là một đám ‘rác rưởi’ mới đúng. Với thực lực của các người có thể qua được một hai đứa thôi đã cám ơn trời đất, ông bà phù hộ rồi”.
“Cái loại đó thì đúng là chỉ có cửa làm cu ly thôi”, có một gã đàn ông cũng hát đệm theo Vũ Văn Hữu, gã tên là Tống Đông, khá là thân với Diệp Ca nên đương nhiên thấy khó chịu với đám Lục Phong: “Qua sông Tây Lưu mà không dính một giọt nước nào, đám rác rưởi các người có thể làm được chắc?”
Lời nói của gã rất chói tai, khó nghe, tràn ngập vẻ khinh bỉ.
Diệp Ca đứng cạnh gã mặt mày lạnh lùng, hôm nay hắn mặc một bộ đồ rất nổi màu đỏ sẫm, đứng trong đám người trông cực kỳ bắt mắt. Đám người kia coi hắn là người đứng đầu trông y như đại ca tỏa ra khí thế khiếp người. Vũ Văn Hữu cũng đang nói cho họ một số điều cần chú ý khi đến đây.
Mấy trăm người hướng dẫn đệ tử xung quanh cũng đang nói một số quy định, những điều cần chú ý trong cuộc tuyển chọn của học viện Vô Song. Bên cạnh đó, điều được họ luôn mãi nhấn mạnh đó là phải khiêm tốn.
Trong học viện Vô Song có rất nhiều cao thủ và người tài ba, muốn giữ được mạng thì khi chưa có được thực lực mạnh mẽ, phải biết thân biết phận, ngoan ngoãn thành thật, không thì có lẽ sẽ chết.
“Nếu không thể vượt qua sông Tây Lưu theo yêu cầu thì… bên kia sẽ có thuyền đón mấy người”, Lục Phong chỉ về phía trước, cách đó không xa quả thật đang đậu mấy chiếc thuyền gỗ và người chèo thuyền.
Mỗi năm vào lúc này, họ sẽ chịu trách nhiệm đón đưa những người muốn tham gia vào học viện Vô Song.
“Đương nhiên, ngồi thuyền qua đồng nghĩa với việc từ bỏ trở thành đệ tử ngoại viện, đảm nhiệm cu ly!”, Lục Phong làm lơ sự châm chọc của Vũ Văn Hữu bên cạnh, nói tiếp các quy tắc.
“Còn về độ khó… nói thật, những người được chọn lựa trước đây ở giới thế tục, ngoài hai ba gia tộc đứng đầu gia tộc địa sát ra thì tỷ lệ vượt qua được chỉ chưa đến /!”