“Thật tình thì em không cần giấu nó đâu, tại em bố trí kỳ cục quá nên chị càng dễ tìm thấy chúng thôi”, vừa nói, Kureha senpai vừa lần mò đống tạp chí khiêu dâm được giấu sau tường giả của tôi.
Ở bên tay trái của chị ấy thì senpai sẽ để những quyển chị ấy thích, bên phải thì ngược lại.
“‘Chúng ta có nên lên giường với gái tóc đỏ không?’ Cái này thì được. Tạp chí ‘Gái tóc xanh ư?’ Không, không được.”
Trong khi chị ấy lần lượt đọc tên bìa các quyển tạp chí từng cái một và phân loại chúng qua hai bên.
Tôi thì ngoan ngoãn ngồi quỳ kiểu seiza và xem chị ấy phân loại. Vâng, tôi xin thú nhận với các bạn, tôi đã dùng tạp chí khiêu dâm để thỏa mãn mình trong khi có một cô bái gái xinh đẹp như Kureha - senpai.
“Được rồi, chị nghĩ vậy là xong rồi đó. Takashi - kun, em nhìn qua chị được không?”, Sau khi phân loại xong chồng tạp chí, chị ấy gọi tên tôi. Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên để có thêm thời gian phán đoán tâm trạng của chị ấy.
“Tại sao chị lại cười vậy?”
Tôi hỏi trong sự bất ngờ. Tôi cứ ngỡ chị ấy sẽ giận mình nên khi nghe senpai yêu cầu tôi nhìn qua, tôi lại thấy sợ. Song trái lại, chị ấy vẫn là Kureha senpai của thường lệ.
“... Takashi - kun, em muốn làm ấy trò hư hỏng với chị đến thế à?”
Còn ai vào đây có thể nói ba cái câu đó ngoại trừ Kureha senpai chứ?
“Um… chị đang nói về chuyện gì thế?”
“Chà, chị thấy em hay ngắm ngực và đùi.”
“Đâu có, chị đang nói gì vậy?!”
Tôi thật sự không biết chị ấy đang nói gì. Không lẽ ý chị ấy là tôi đang liên tưởng đến mấy cái thứ bậy bạ trong tạp chí khi nhìn ngực và đùi chị ấy à?
Quả thật là tôi không thể dời mắt khỏi khe ngực và đùi của senpai, nhưng nó không liên quan đến mấy chuyện hư hỏng. Tôi thấy Kureha senpai của thường ngày đã đủ làm tôi choáng váng rồi, nhưng chị ấy lại tiếp tục nói thêm mấy câu kỳ lạ.
“Ý chị là em đang dùng mấy cuốn tạp chí này để an ủi bản thân thay cho chị đúng không?”
“Miễn bình luận.”
“Em không có quyền được giữ im lặng nha, nên trả lời đi nào~”
Tôi rơi vào ngõ cụt rồi. Phải chăng, đây là hậu quả dành cho một thẳng coi tạp chí khiêu dâm dù đã có bạn gái như tôi ư? Cơ mà tôi đâu thể cứ thẳng thắng đưa đống tạp chí đó cho chị ấy đâu. Đó là chuyện bất khả thi.
Chà, có khi tôi tôi sẽ bị chị ấy trêu chọc và bị senpai chuyên nghiệp thao túng. Dù sao thì chúng tôi cũng đã quen nhau gần một năm mà cả hai đứa chỉ mới gần hôn nhau thôi.
Kể cả khi ở trong một bầu không khí lãng mạng, chị ấy sẽ nói, “Chưa được nhé ~♡” và đặt ngón chỉ, ngăn cách đôi môi chúng tôi.
Còn tôi thì không thể bảo chị ấy rằng, “Em không thể sống bằng tạp chí khiêu dâm nữa rồi, làm ơn chị hãy lên giường với em đi!!” được.
Đương nhiên, tôi đã không thể nói vậy vì tôi đã dùng tạp chí để kiểm soát bản thân.
“À mà chị có thể làm một thứ gì đó được miêu tả trong tạp chí nêu em trả lời đàng hoàng đấy? Đừng lo, chị sẽ không bắt em vứt chúng hay gì đâu.”
“Em xin thú nhận. Em đã an ủi bản thân gần như hàng ngày.”
“Chị thích khía cạnh này của em nha.”
“Cảm ơn chị ạ.”
Nếu như chị ấy đề làm mấy thứ trong tạp chí thì đó là một chuyện khác. Tôi đã đầu hàng trước ham muốn tình dục. Vâng, đây là phản ứng tự nhiên của một thằng đàn ông. Các bạn đừng quên, tôi là một sinh viên đại học khỏe mạnh đấy.
Thế nên dựa dẫm vào tạp chí khiêu dâm thì có làm sao chứ?
Đặc biệt là tôi còn được người yêu cho phép, thế còn tốt gấp bội.
“Vậy về việc giữ lại mấy cuốn tạp chí…”
“À, đúng rồi.”
Nãy giờ, chủ đề của cuộc trò chuyện là về chồng tạp chí bên tay trái. Còn giờ thì Kureha - senpai chỉ vào chồng bên phải, những cuốn tạp chí mà chị ấy không thích.
Tôi khá tự tin vào Kureha - san nhân hậu sẽ tha thứ cho những cuốn sách không muốn đó. Dù sao thì chị ấy cười đặc biệt tươi vào hôm nay mà.
“Chúng ta có nên đem đốt nó ngay không nhỉ?”
“... chị có thể nói lại được không?”
“Em chưa nghe à? Chị nói là hãy đốt những cuốn tạp chí vô dụng này mau.”
“Không lẽ là chị đang giận ư…?”
Kureha - senpai tiếp tục cười ngọt ngào. Biểu cảm của chị ấy đã nói lên tất cả, thế nhưng, đây lại là biểu cảm đáng sợ nhất của Kureha - senpai mà tôi từng biết.
“Vâng ạ, em đốt ngay.”
Hôm nay là sinh nhật tôi, cùng ngày mà bộ sưu tập tạp chí khiêu dâm của tôi bị giảm một nửa…
***
“Giờ thì công việc dọn dẹp đã xong, chúc mừng sinh nhật em một lần nữa nha.”
“Ahaha, em cảm ơn chị ạ…”
Sau khi thu gom những mảnh vụn còn sót lại của chồng tạp chí bị đốt quanh bếp lửa, Kureha - senpai và tôi mệt mỏi ngồi trên gối đệm.
Lúc đầu, senpai tưởng chồng tạp chí sẽ nhanh chóng về với cát bụi, nhưng chị ấy không ngờ khí hơi từ bếp lửa sẽ thổi bay chúng. Vẻ mặt bối rối của chị ấy khá đáng yêu, khiến tôi xém chút đã bật cười.
Tuy nhiên, cú sốc bị mất 1 nửa bộ sưu tập vẫn còn đó, và tôi nghĩ nó sẽ không thuyên giảm trong một thời gian. Với vẻ mặt cứng đờ, tôi chỉ có thể đáp lại lời chúc mừng sinh nhật của Kureha senpai bằng một nụ cười gượng.
Dù là đối với người yêu, Kureha - senpai vẫn như vậy, chỉ cần giọng nói vô tư của chị ấy là đã có thể đánh bay bầu không khí nặng nề này rồi.
“Không sao đâu, không sao đâu. Chị đâu có ác đến thế. Chị đã chuẩn bị một thứ để xin lỗi rồi đó.”
“Xin lỗi ư, chị ví dụ đi…”
“Thì, một cuốn sách đầy ảnh khiêu dâm của chị thì sao?”
“Ảnh tự sướng ư, chị đùa em à?”
“Chị sẽ in chúng ra hẳn hoi và đóng sách lại đoàn hoàn.”
“Em không nghĩ là chị cần làm kĩ càng như vậy đâu!?”
Tôi vẫn không thể đọc được suy nghĩ của senpai, nhưng ít ra, tôi hiểu là mình không nên quan tâm bất cứ thứ gì không liên quan tới senpai.
Tôi có thể hiểucho sự lo lắng của chị ấy. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không vui nếu chị ấy tơ tưởng về người đàn ông khác. Chồng tạp chí bị đốt chỉ là cái giá nhỏ để tôi trấn an senpai thôi
Nếu như tôi được làm gì đó nhiều hơn với Kureha - senpai thì tôi bỏ gu gái rám nắng hoặc tóc xanh cũng được.
Ừ, miễn là senpai cho phép tôi tiếp xúc chị ấy mà không trêu chọc tôi thì đó chỉ là chuyện nhỏ.