Trans: Invincible
------------------------------------
“Vậy là từ ngày mai trở đi, chúng ta sẽ sống cùng nhau đúng không?”
“Giờ mà chị còn hỏi lại em à? Rõ ràng, chúng ta vẫn chưa chuẩn bị gì cho ngày mai hết! Và đồ của chị thì sao? Hiển nhiên là chị không thể sống chung liền rồi.”
“Không sao, không sao! Chị đã chuẩn bị trước mọi thứ cho ngày hôm nay rồi!”
“Đây là chuyện lớn đó, senpai! Rồi nếu em từ chối thì chị tính sao?”
“Nếu cần thì chị sẽ nhậu say hơn nữa, rồi nhõng nhẽo để em đồng ý!”
“Tuy hôm nay là em đủ tuổi uống rượu nhưng chị không thấy chuyện này quá vội vàng à!?”
“Nhưng chị chỉ muốn dành thêm thời gian bên em…”
“Trời đất…”
Với khuôn mặt đáng yêu của mình, Kureha - senpai tạo một dáng sexy không ăn nhập cho lắm, để làm nũng với tôi. Thế mà, tôi vẫn mềm lòng trước chị ấy.
Mới giây trước chị ấy còn tủm tỉm cười thì giây sau Senpai đã cười toe toét rồi.
Với một nụ cười nghịch ngợm, chị ấy phồng má và ưỡn ngực ra với cái áo thun quá cỡ, sau đó chị lướt mắt đưa tình với tôi và nói, “Chị muốn ở bên em nha.”
Liệu trên đời này có thằng nào chống lại sự dụ dỗ này không? Liệu có thằng nào tim không đập, chân không run trước chị ấy không? Tôi không biết các bạn ra sao nhưng tôi thì chào thua rồi.
Đặc biệt là sau khi tôi vừa thấy được mặt yếu đuối của senpai vào lúc nãy…
“Hehe, em thật đáng yêu khi xấu hổ mà, Takashi - kun~”
“Đó là do chị cứ trêu em đó, Senpai…”
Hẳn là cảm xúc mà tôi dành cho Kureha - senpai đã thể hiện hết lên mặt tôi và để cho chị ấy chú ý. Không, cho dù tôi không thể hiện ra ngoài, tôi tin là Senpai đã biết hết tình cảm của tôi dành cho chị ấy rồi. Và do đó, chị ấy càng trêu chọc tôi thêm.
Thế đấy các bạn, đó chính là người yêu tôi, Otani Kureha, một con ma men rắc rối và cũng là tiền bối của tôi.
Còn tôi thì là kẻ si tình, không tài nào dứt khỏi tình yêu của chị ấy.
“Em có biết mọi thứ chị nói đều là nghiêm túc không hửm~?”
“Vậy còn lời hứa?”
“Nghiêm túc luôn.”
“Còn vụ đang say?”
“Cũng nghiêm túc nha.”
“...”
“Thành thật mà nói thì chị rất muốn cưới em.”
“Em thì ngược lại, em thấy lo lắng khi chị mới đây đã nghĩ đến vấn đề cưới xin rồi đó…”
Chị ấy cứ thế mà trả lời hết tất cả câu hỏi của tôi một cách trơn tru như thế chị ấy đọc được suy nghĩ của tôi vậy. Trên hết là Senpai còn trả lời trước khi tôi kịp hỏi hoặc đang chần chừ mà hỏi.
Nhìn vào trong đôi mắt của Senpai, tôi thấy chị ấy đang thật sự nghiêm túc.
Nhưng mọi chuyện đang diễn ra quá nhanh.
“Chẳng lẽ, em không muốn cưới chị sao?”, nói rồi, Kureha - senpai lại quay về vẻ mặt như sắp khóc. Hễ chị ấy ra chiêu này thì tôi bó tay rồi.
A …mình nên làm gì đâu? …Mình không kìm nổi cảm xúc nữa rồi…
“Không phải là em không muốn, chỉ là… mọi chuyện đâu phải lúc nào cũng suôn sẻ, đúng không?”
Mặc dù tôi nghĩ nó có hơi sớm, nhưng cảm xúc mà tôi dành cho Senpai là thật, và đầu óc tôi cũng đang mơ mộng về một tương lai buồn có, vui có, cùng với chị ấy rồi.
Dẫu vậy, tôi không chắc mình có thể nhanh chóng tốt nghiệp và tôi cũng không biết liệu cảm xúc của Kureha - senpai sẽ mãi mãi như vậy không. Tôi vẫn đang suy ngẫm và rơi vào hoang mang, ‘Chẳng phải chúng tôi đều quá trẻ cho việc này sao?’
Chính vì những cảm xúc mãnh liệt này mà tôi càng không thể phớt lờ ánh mắt của Kureha - senpai. Tuy nhiên, tôi vẫn còn quá non nớt và không hiểu được Senpai đang nghiêm túc đến dường nào.
“Do em cứ quan tâm đến chị nên chị càng muốn lấy em đó~”
“Và bước đầu để kết hôn với em là sống chung?”
“Chính xác!”
“Nhưng thế vẫn quá đột ngột…!”
Nghe vậy, biểu cảm của chị ấy lập tức thay đổi.
Bất chợt, mỹ nhân với mái tóc màu hoa hồng nhấp một ngụm Lemon Sour, khiến cho đôi môi đã ướt sẵn vì cồn, trở nên quyến rũ hơn bình thường. Nhưng nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi thì chẳng quyến rũ tí nào.“Chị đã suy nghĩ rất kỹ rồi, vậy còn em thì sao?”
“Em thấy rất vui khi chị muốn sống với em, nhưng bắt đầu nó vào ngày mai là quá hấp tấp….”
Chuyện sống chung rất hợp cái phong cách bất ngờ của Senpai, nhưng nó là quá lớn với tôi rồi.
Nhắc lại là tôi không có chán Senpai. Cưới Kureha - senpai là ước mơ của tôi nên chẳng có lý do gì để mà tôi tự lừa dối bản thân, nhất là khi trước mặt Senpai thì tôi càng không muốn giả bộ hơn.
Tuy nhiên, thân là một thằng sinh viên, tôi có một vấn đề cản trở việc đón chị ấy về nhà.
“Như em đã nói, không phải là em không muốn sống chung với chị, được chứ? Chỉ là… em vẫn còn nhiều thứ phải dọn…”
“Đừng lo~ Chị sẽ giúp em nha~”
“Và đây chính là lý do mà em lo đó…”
“Tại sao vậy?”
Nhìn thấy tôi bồn chồn, không nói tiếp, Senpai tỏ vẻ khó hiểu.
Trong khi tôi hy vọng là chị ấy đừng hiểu, thì hy vọng đó càng mờ nhạt hơn.
“À…!”
Xem ra là chị ấy đã nhận ra rồi.
Không, không phải. Thường thì chị ấy sẽ không nói thẳng ra, tôi vẫn có thể coi là chị ấy vẫn chưa nhận ra. Đúng rồi, hãy nghĩ vậy đi!
“Đừng lo, chị sẽ không chê em vì gu sách của em đâu, Takashi - kun!”
Thế là hy vọng của tôi đã vỡ tan tành bởi nụ cười rạng rỡ của Senpai.
Và nghĩ đến chuyện chị ấy sẽ tìm thấy đống sách đó…
***
“Ngực To? Vậy cũng được, Bộ sưu tập Gái da ngăm ư? Cái này thì không được, Thiên Đường Đùi To? Chà, cái thì được nè.”
Hiện tại, Senpai đang kiểm tra đống tạp chí kiêu dâm của tôi, còn tôi thì chỉ có thể im lặng nhìn nó.
Tôi sẽ còn bị dằn vặt trong bao lâu đây?
Để phòng hờ chuyện này, tôi đã giấu chúng rất, rất, rất kỹ rồi…
Do tôi biết là rất nguy hiểm nếu để chúng rơi vào tay của người ưa thích trêu chọc mình, nên tôi đã chọn chỗ và giấu chúng kỹ càng khi biết Senpai sẽ tới chơi.
Và tôi giấu chúng chỗ nào ư? Đó là một khoảng trống dưới đáy giường tôi.
Đương nhiên là tôi không chỉ bỏ chúng ở đó rồi. Tôi còn tạo ra một vách tường giả để cho nó trông giống như không có cái khoảng trống nào cả.
Nhờ đứa bạn từ khoa kiến trúc, tôi tin tưởng chất lượng tay nghề không phải hạng xoàng.
Nó đã được chế tạo hoàn hảo mà thoạt nhìn, khó có ai có thể phát hiện được có một khoảng trống phía sau được.
Ngoài ra, tôi đã đặt một chiếc hộp đựng đầy dây cáp mới và nhét thêm nhiều sách tham khảo để làm ngụy trang, tất cả là để nhằm mục đích đánh lạc hướng sự chú ý của Kureha - senpai khỏi bức tường giả.
Thế mà, chị ấy lại không thèm để ý mấy cái hộp mà lập tức giang tay và chạm vào vách tường.