Chương
- Em chào chị!
Min-kyung hơi giật mình, nhanh chóng ngẩng mặt lên. Là cô bé trong nhóm nhạc mới ban nãy được giới thiệu.
Nàng mỉm cười, thân thiện gật nhẹ đầu.
- Ừ chào em!
- Chị là chị Min-kyung đúng không ạ?
- À, ừ, còn em là... là...
Nàng cố gắng nhớ lại tên cô gái trước mặt. Ban nãy cô bé có nói tên nhưng nàng đang mơ mộng ở đâu đâu nên không tập trung, hiển nhiên là không nghe lọt tai tên người trước mặt rồi.
- Em là Ji-hyo, Hong Ji-hyo.
- A! Đúng rồi. Chị xin lỗi Ji-hyo nhé, chị hơi đãng trí!
Có nghe đâu mà đãng trí kia chứ?
- Chốc nữa chị rảnh không ạ, em mời chị dùng bữa trưa. Em muốn hỏi thêm chút kinh nghiệm trong công việc.
- Kinh nghiệm sao?
Nàng nhướn mày, Ji-hyo gật đầu ngoan ngoãn.
- Vâng ạ. Mọi người nói tiền bối rất giỏi, lại Debut dược năm rồi nên rất nhiều kinh nghiệm. Em muốn học hỏi thêm từ chị!
Bấy nhiêu thôi... là đủ rồi.
Chẳng một chút gì gọi là... kiêu ngạo của đàn chị. Khen như vậy nàng còn có thể từ chối sao? Tươi cười "OK" ngay tức khắc. Vậy là trưa nay nàng sẽ có một bữa ăn với hậu bối... ngoan ngoãn a ~
Giám đốc Bong ngồi đối diện phó chủ tịch Man. Anh ta hơi nhíu mày, nét mặt rõ ràng là phản đối chuyện gì đó.
- Cậu có gì cần nói thì nói đi!
Myung-dae ngồi đọc mấy điều khoản, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng lên nhìn anh ta. Huyn-shik lộ rõ vẻ lo lắng.
- Anh, tân binh mới lần này... có phải sớm quá không?
Myung-dae như đoán được từ trước rồi nên chẳng có phản ứng gì. Thản nhiên đóng nắp bút, kính cũng được tháo xuống, quét ánh nhìn sang phía giám đốc Bong.
- Ji-soo cũng chỉ giúp một lần này, không có gì khẳng định cô ta sẽ giúp lần sau. Nhưng mà tôi có thể chắc chắn, Ji-soo sẽ giúp nhóm tân binh mới của chúng ta lần này. Sớm thôi, cái giải tân binh của năm sẽ nằm gọn trong tay công ty ta nếu có Ji-soo đứng ra đảm nhận. Chỉ cần Album là quá đủ, một bài hát của Min-kyung có là gì chứ?
Myung-dae cười nom vô cùng gian. Huyn-shik nghi hoặc.
- Cớ gì mà anh chắc vậy? Còn nữa, nguyên tắc làm việc của Ji-soo, chắc anh không lạ gì. Một tháng chỉ cho ra một bản nhạc Hàn, đòi hỏi cả Album có phải quá mạo hiểm không?
- Cậu không biết Ji-soo có một cô bạn rất thân ở đại học đúng không?
Min-kyung tươi tỉnh trộn bát mì đen. Nhìn cảnh tượng này nom hai người trên bàn vô cùng hòa thuận.
Vừa ăn vừa thảo luận mấy công việc cần lưu ý ở công ty. Min-kyung đặc biệt nhấn mạnh, phải lờ đi những lời đồn ác ý của cư dân mạng mà hoàn thành công việc của mình.
Ji-hyo cũng vô cùng ngoan, lời nào lời đó đều nuốt hết, không bỏ xót.
- À phải rồi, bài hát chủ đề Album Come Back của chị là do Ji-soo viết đúng không ạ? Xem ra quan hệ của chị và cậu ấy rất tốt!
Ji-hyo mỉm cười, còn Min-kyung nhíu mày nghi hoặc.
- Giọng điệu của em cứ như là... có quen với Ji-soo vậy!
- À, phó chủ tịch chưa nói với mọi người sao?
- Nói gì?
- Em là bạn cùng lớp đại học của Ji-soo!
Giám đốc Bong tròn mắt, anh ta thậm chí còn không nghĩ Ji-soo cũng có bạn thân, miệng kinh ngạc đến nỗi há rộng ra trông vô cùng khó coi.
- Ji-soo vì người mới quen như Min-kyung mà chịu sáng tác ca khúc chủ đề, vậy với một người bạn thân, cô ta sẽ từ chối sao?
Coi như tán thành. Giám đốc Bong trao đổi thêm với Phó chủ tịch Man vài điều nữa rồi rời khỏi phòng làm việc cuả anh ta.
Min-kyung kinh ngạc không kém giám đốc Bong là mấy nhưng cái kinh ngạc này rất nhanh chuyển sang vẻ mặt tinh nghịch rất đáng nghi.
- Bạn cùng lớp thật sao?
- A... Vâng!
Thấy Min-kyung cười nham hiểm, Ji-hyo chỉ biết ngơ ngác gật gù.
- Kể một chút cho chị được không. Chị cũng có... quen biết với Ji-soo, muốn hiểu thêm về em ấy hơn ý mà!
Lại bịa chuyện rồi.
Cũng may người trước mặt nàng cũng khá hào hứng với chủ đề này. Như gặp bằng hữu lâu năm vậy, mắt Ji-hyo sáng bừng lên như là muốn nói "em bắt đầu" đây vậy.
- Ji-soo ở trường học rất giỏi, em có nghe hồi ở Busan, cậu ấy luôn đứng nhì toàn trường về thành tích học. Lên đến đại học điểm số cậu ấy vẫn cứ cao ngất ngưởng dù cậu ấy chẳng học gì hết. Mấy người bạn chơi chung game với cậu ấy trên lớp kể rằng, bất kể khung giờ nào họ online cũng thấy nick cậu ấy sáng rực lên. Mà không phải treo nick, nhắn một tin cho cậu ấy là cậu ấy trả lời ngay tức khắc. Vậy mới nói cậu ấy là thiên tài, chẳng học cũng giỏi.
Nàng tự hào lắm, tủm tỉm cười.
- Vậy còn mấy chuyện... kiểu chuyện tình cảm?
- A, tình cảm sao? Xem nào... Em không biết cậu ấy đã hẹn hò với ai hay chưa, em chỉ biết rằng cậu ấy từng có hôn một người mà thôi!
- H...hôn?
Trái ngược với vẻ mặt tươi tỉnh của Ji-hyo, Min-kyung méo xệch mặt, tai từ lúc nào đã đỏ bừng lên.
Nén giận.
- Vâng! (Vẫn cười)
- Là ai?
- Dạ? (Tròn mắt)
- Là hôn ai vậy?
Cái vẻ mặt như muốn bức người kia của nàng thực sự đáng sợ mà. Ji-hyo nghi hoặc rồi như hiểu ra gì đó, nở nụ cười nhếch nửa miệng.
- Chị Min-kyung, chị là gì của Ji-soo vậy?
Nàng giật mình, lại quá lố rồi. Khẽ ho khan một tiếng, cố nở nụ cười.
- Là bạn trong ngành thôi. Xin lỗi vì có biểu cảm kia. Mỗi khi tò mò là chị lại có vẻ mặt đó!
- Thật vậy ạ?
Nhướn mày nhìn nàng, Ji-hyo như là từ nai tơ trở thành cáo già vậy. Điều này khiến nàng cảm thấy mình nên cảnh giác.
- À... tất nhiên!
- Vậy tốt rồi, em còn có việc, xin phép chị em đi trước!
Nghiêng đầu chào Min-kyung, Ji-hyo mỉm cười nhẹ rồi xoay người đi.
- À còn một chuyện!
Nhớ ra gì đó, Ji-hyo lập tức xoay người lại. Ánh mắt sắc lẹm nhìn thẳng vào mắt Min-kyung.
- Chị nhiều tuổi rồi, đừng nên cố với đến cậu ấy. Chào!
Người kia bước thản nhiên đi, riêng nàng, một mặt xám xịt không thốt nổi câu nào.
Quá giận, lại còn đánh trúng chỗ đau nữa lại khiến nàng càng thêm tức.
Mà khoan đã, mấy lời nói của Ji-hyo vừa rồi, không lẽ cũng đã biết Ji-soo thích con gái sao?
"Quan hệ của họ... là gì vậy?"
Một bụng nghi hoặc, nàng phóng xe về nhà mà trong đầu toàn nghĩ đến mấy thứ lung tung. Cô chính ra vẫn giấu nàng khá nhiều chuyện, phen này không làm rõ không khéo nàng sang tận bên Nhật tìm cô để hỏi cho ra nhẽ mất.
~
Giờ cô mới có thời gian nghỉ trưa. Một giờ chiều, mang theo gương mặt mệt mỏi ngồi tạm vào một tiệm Sushi gần khách sạn để dùng cho xong bữa.
Se-ju bận đi kí giúp cô thêm mấy bản hợp đồng nên không dùng chung bữa với cô được. Tức là cô phải ngồi ăn một mình. Không quá buồn tẻ, cô cũng quen rồi nên chẳng có gì đáng nói.
Ji-soo nổi tiếng ở Hàn Quốc nhưng cô mỗi tháng chỉ viết một bản nhạc. Đáng lẽ cô sẽ không giàu như bây giờ nếu không phải nhờ các "cuộc làm ăn" ở nước ngoài.
Cô ở Nhật Bản và ở cả Trung Quốc nữa, đều lấy một nghệ danh khác để sáng tác nhạc. Cô chỉ sáng tác cho những công ty lớn và có uy tín trên thị trường giải trí mà thôi. Hàn Quốc, Nhật Bản và cả Trung Quốc đều có "dấu ấn" của cô trong nền âm nhạc.
Se-ju cũng là bận đi kí thêm hợp đồng sáng tác giúp cô trong ngày hôm nay. Cô muốn thêm chút công việc vì dẫu sao cô cũng gần xong việc với mấy công ty kia rồi, kí thêm hợp đồng cũng không sao hết.
Đó là dự định trong đầu của cô lúc này. Tranh thủ lôi điện thoại ra kiểm tra, giật mình khi biết mình đã bỏ lỡ tin nhắn của nàng từ nhiều tiếng trước.
"Chị già rồi!"
Cụt lủn vậy thật khiến người ta tức cười mà.
Tủm tỉm, có lẽ nên trêu nàng một chút.
Ting
"Vậy trước giờ chị vẫn nghĩ chị trẻ?"
Nếu là mọi ngày có lẽ sẽ không sao, nhưng hôm nay, cô chọc nhầm lúc và... nhầm chỗ rồi.
Nàng đầu như muốn bốc hỏa, mắt hoàn toàn là sát ý muốn bẻ đôi cái điện thoại đang cầm trên tay.
Một từ "già" thôi đã quá đáng rồi, hôm nay còn bị xúc phạm như vậy khiến nàng quá đỗi muốn hận cả thế gian này.
Thêm nữa, nàng càng bực hơn khi cứ nghĩ có mối quan hệ mờ ám giữa cô và người nàng đã từng coi là hậu-bối-ngoan-ngoãn.
Ting
"Em đã từng hẹn hò đúng không?"
"Lại ghen sao?"
Cô cười. Cũng có chút khó hiểu nhưng kệ, bản tính đã là kẻ tinh nghịch rồi. Vả lại, cứ giận dỗi là nàng lại đáng yêu một cách lạ thường nên... tội gì không chọc nàng một chút?
Ting
"Hình như thế"
"Đồ... phản bội mà"
Nàng tức giận, thực sự giờ nàng muốn sang Nhật lắm rồi nếu không phải có buổi phỏng vấn vào sáng mai.
Ting
"Vậy là có hôn rồi đúng không?"
"Cái gì?"
Cô nghệt mặt. Đọc lại cái tin nhắn kia lần nữa rồi cười như điên như dại trong nhà hàng, khiến bao người quăng cái nhìn dò xét về phía mình.
Ting
"Tôi cảm thấy, có mùi ghen ở đây"
"Cái gì? Còn dám nói như thế?"
Nàng phừng phừng lửa giận. Phen này cô xong rồi.
Ting
"Em nhầm rồi đấy!"
Cô ngửi thấy có mùi chẳng lành, nghĩ một chút rồi mới "dám" trả lời nàng.
Ting
"Có chuyện gì à?"
Nàng hừ lạnh một cái vào màn hình điện thoại, không thèm trả lời cô nữa mà đi ngủ luôn. Trước đó đã kịp bật chế độ im lặng phòng khi... cô gọi lại báo hại nàng tỉnh giấc.
Cô đúng là thấp thỏm, cuối cùng là không yên tâm liền gọi ngay cho nàng.
Không nghe máy.
Lần thứ năm cũng không nghe.
"A, dỗi thật rồi!"
Khẽ thở dài, nhưng vẫn là cười tinh quái. Cô nghĩ, nàng sẽ mau nguôi thôi, dẫu sao đây cũng đâu phải là chuyện gì lớn nếu không muốn nói là nó nhảm nhí.
Gì chứ, tình đầu vội vã kết hôn, cô còn có thể hẹn hò với ai? Lại còn hôn... đúng là quá xa vời mà.
Cô vươn vai thỏa mãn rồi mau chóng trở lại dùng bữa.
~
"- Ji-soo à, cậu sẽ làm nhạc sĩ sao?
- À, ừ!
- Vậy là nghỉ học?
- Ừ!
Ji-soo gương mặt thoáng buồn đáp lại Ji-hyo. Ji-hyo lặng thinh một lúc rồi tươi cười vỗ vai cô.
- Ji-soo, sau này nếu tôi làm ca sĩ, cậu có sáng tác nhạc tặng tôi không?
- Chắc gì tôi đã nổi tiếng mà cậu hỏi vậy?
- Không cần cậu nổi tiếng, sau này tôi sẽ là ca sĩ nổi tiếng. Đến lúc đó dù cậu có là nhạc sĩ không tên tuổi thì tôi cũng sẽ làm cậu thành danh thôi. Như vậy có được không?
- Này, cậu đang trù tôi đấy à?
- Không có, nói thật lòng thôi!
- Vậy nếu tôi nổi tiếng thì sao?
- Thì tôi với cậu sẽ là đôi bạn ca sĩ tài năng – nhạc sĩ thiên tài chứ sao?
Ji-soo tự nhiên bật cười, gật gù coi như tán thành.
- Được rồi, nếu cậu tự tin vậy thì tốt thôi. Khi cậu thành ca sĩ, tôi, Lee Ji-soo, nhạc sĩ thiên tài bậc nhất Hàn Quốc sẽ tặng cậu một ca khúc do chính tôi viết. Coi như quà chúc mừng ha!
- Được, hứa đó!
- OK!"
Ji-hyo nhìn ngắm gương mặt mình trong gương. Xinh đẹp như vậy còn khiến bản thân rung động nói gì người khác?
Cô mỉm cười khi nhớ lại mấy chuyện cũ. Đã bao lâu rồi trong đầu chỉ hiện hữu một gương mặt, một cái tên duy nhất mà thôi.
"Ji-soo, cậu sẽ là của tôi"