Chương :
- Vì vậy mà chị chán ghét tôi sao?
Cô nghệt mặt ra khi nghe mấy lời giải thích từ phía nàng. Min-kyung gật đầu, hoàn toàn là ăn năn.
- Vì thế mà chị đi chơi với người khác vào đêm Giáng sinh?
Cô nhướn mày, giả bộ giận dỗi. Nàng nhảy dựng lên, múa may điên cuồng.
- Chị... chỉ đi vậy. Thực sự không có gì phát sinh... Tại chị giận nên...
- Tôi đang không biết phải làm gì với chị đây!
Ji-soo hù một chút. Nàng mặt tái mét, cúi gằm tức thì.
- Giờ em hãy... đánh chị đi!
- Đánh chị?
Cô suýt thì bật cười thành tiếng. Nhìn dáng vẻ không khác con nít là bao kia khiến cô cảm thấy đáng yêu vô cùng.
- Phải, đánh chị đi!
- ... (gật gù) được thôi!
Nàng không ngờ cô thản nhiên chấp nhận đề nghị đó thật. Lập tức ngẩng mặt lên, tròn xoe mắt nhìn cô.
- Sao? Hối hận à?
Cô hơi cười tinh quái, nàng đỏ bừng mặt, lắc đầu liên tục rồi lại cúi gằm mặt xuống, mắt nhắm tịt.
- Không có! Đánh đi!
Cô chỉ biết cười thầm. Nhẹ nhàng đưa tay vào ngực áo.
- Tôi đánh đây!
Cô khẽ thông báo. Nàng cắn chặt răng, gật đầu chuẩn bị đón nhận "hậu quả".
Tay cô đang đặt trên má nàng, gài tóc nàng gọn gàng vào vành tai.
Nàng vẫn không dám ngẩng lên, nghĩ là cô đang tạo tiện nghi để dễ "hành sự".
"Hả?"
Nàng mở mắt, giật mình nhìn cô.
Ji-soo đang cười, nụ cười vô cùng tươi tắn, khác hẳn mấy cái cười mỉm lần trước.
Cố liếc nhìn xem tay Ji-soo đang làm gì ở tai mình liền bị Ji-soo tóm nhẹ cằm, chỉnh lại cho đầu thẳng về phía trước.
- Ngồi im coi!
Ngồi im thin thít, không dám động đậy.
Tiếp theo là tai bên kia của nàng.
Nàng đoán được cô đang làm gì rồi, ngượng ngùng đỏ bừng mặt.
Cô cuối cùng nâng chiếc vòng đắt tiền ra trước mặt nàng, ngắm nghía nó kĩ một lần nữa rồi cẩn thận đeo giúp vào cái cổ trắng nõn kia.
Xong xuôi mọi thứ, cô lui ra xa một chút để nhìn cho rõ rồi hài lòng gật gù.
Cô đứng lên, đưa một tay ra trước mặt nàng.
- Nào!
Nàng thẹn thùng nắm lấy bàn tay cô.
Cô đưa nàng tiến đến bàn trang điểm, nàng tròn mắt, hoàn toàn là kinh ngạc khi nhìn vào chiếc vòng và bộ bông tai cô mới đeo giúp.
- Đẹp... đẹp quá!
- Có thích không?
Cô khoát tay ngồi ghé vào mép bàn nhìn nàng. Nàng đương nhiên thích rồi. Phụ nữ ai lại không thích trang sức cơ chứ. Nhưng... vì nó quá đẹp như vậy nên nàng đang băn khoăn về... giá trị.
- Bộ trang sức này... đắt lắm đúng không?
- Nếu đắt thì chị không nhận sao?
- Không... vậy là đắt đúng không?
Nàng hơi nhăn mày nhìn cô, cô cười, nhẹ nhàng lắc đầu.
- Với tôi thì không hề đắt! Là trừng phạt chị, từ giờ chỉ được đeo nó. Bông tai chị có thể tháo nhưng vòng cổ thì để im đó cho tôi. Trừ khi tôi tặng bộ khác cho chị. Nhớ chưa?
- A.... vậy là đắt thật sao?... Sao có thể...
Lời nàng bị đánh gãy bởi cái ôm nhẹ phía sau từ cô. Ji-soo ghé cằm vào vai nàng, hai người nhìn nhau trong gương. Gương kia hiện rõ nét nụ cười tươi tắn của cô, nàng tự dưng im bặt, ngu ngốc ngắm mãi nụ cười kia.
- Thực sự, tôi cảm thấy bộ trang sức này vẫn không đủ lộng lẫy.
- Gì..gì cơ? Nó quá đẹp ấy chứ, em nói gì vậy?
Nàng quên mất chủ đề ban nãy, lập tức đưa tay lên sờ vào cái vòng cổ ngắm nghía cẩn thận.
- Có cảm giác phải mua một bộ đẹp bậc nhất thế giới mới phù hợp để đeo trên người chị!
Nàng hiểu ý, tức thì xấu hổ đỏ bừng mặt.
- Dẻo mép!
Chỉ biết nói vậy để che lấp thẹn thùng mà thôi.
Cô cười rồi "giải thoát" nàng khỏi cái ôm của mình.
- Giờ tôi phải ra sân bay, gặp lại sau!
Cô sửa lại áo khoác rồi buông một câu. Min-kyung hốt hoảng vội vàng đứng lên.
- Đi...đâu?
- Nhật Bản!
- Vẫn chưa xong việc sao?
- Ừ!
- Sao không làm cho xong việc đi rồi về sớm?
Nàng phụng phịu, cô mỉm cười, nâng đầu ngón tay lên, tiến chậm rãi đến giữa trán nàng,đủn nhẹ.
- Không phải là tại chị sao?
"A"
Mắt nàng sáng bừng như hai cái đèn pha ô tô. Mặt biểu cảm vô cùng khó nói. Cô nhướn mày, thu tay về, sẵn sàng rời đi.
- Ji-soo... ôm đã!
Giờ còn nũng nịu với cô như vậy nữa, xem ra quan hệ càng ngày càng quá... nhiều yêu thương mà.
Cô đánh mặt sang, người kia đã giang tay sẵn sàng rồi nhưng cô... bất ngờ lộ vẻ quái đản.
- Không!
Thản nhiên bước đi.
- Ơ... này...NÀY!!!
Nhõng nhẽo thế nào cũng đã bị cô lờ đi. Đây chính là hình phạt dành cho nàng, ai bắt nàng nghi ngờ tình cảm của cô chứ?
Cô tươi lắm, vừa đi vừa huýt sáo theo một giai điệu phù hợp với tâm trạng bây giờ. Thực sự là đã yêu nàng rất nhiều rồi...
Nhớ ra gì đó, cô ngay lập tức lấy điện thoại ra bấm bấm.
Dáng vẻ lủi thủi nằm trong chăn lập tức trở nên vui sướng đến điên dại. Vừa đọc đi đọc lại dòng tin nhắn, vừa toe toét cười.
"Quà của chị đó! Giáng sinh vui vẻ!"
~
Tết Tây năm nay cô không ở Hàn Quốc. Công việc dang dở quá nhiều khiến cô ngày đêm túi bụi lo hoàn thành cho hết hợp đồng sáng tác.
Cô là vậy, việc nào ra việc nấy. Nếu như đã quyết sẽ hoàn thành cái gì là chắc chắn phải làm cho xong.
Đây cũng là lần đâu tiên cô liên tục bỏ dở "công tác" của mình để thực hiện việc riêng nào đó. "Lần này thôi", cô tự nhủ. Gần đây cô hơi mải mê chuyện tình cảm mà xao nhãng trong công việc. Khoảng thời gian lần này coi như là làm bù lại thời gian cô bỏ phí. Là tự trừng phạt bản thân nên quyết định sẽ không về nữa, phải xong việc trước đã.
Nàng từ ngày hôm đó như trúng phải "bùa cười", đi đâu cũng mang một gương mặt... tươi tắn quá mức khiến ai nhìn vào cũng phải mang một bụng nghi hoặc. Bắt đầu xuất hiện mấy lời bàn ra tán vào.
Đại khái là họ thấy cái vòng ngọc trai đắt tiền nàng đeo thì đồn thổi rằng nàng đang quen một đại gia nào đó. Cũng có lời đồn nàng sắp kết hôn, từ bỏ nghề ca sĩ này rồi.
Đồn thì đồn thôi, nàng chẳng bận tâm dù rằng toàn những lời khó nuốt.
Nhưng cô thì đúng là đại gia thật... mà không đúng, đang dần giống với "đại gia tiêu tiền" thì đúng hơn.
Một người chẳng tiêu pha gì như cô thì với ngần đó thời gian, số tiền trong tải khoản cũng lên đến mức khổng lồ.
Không giống như những người nhà giàu khác, cô không mua xe, không hàng hiệu, không trang sức. Cô chỉ ngồi nhà và sáng tác nhạc, quần áo, đồ dùng trong nhà cũng do Se-ju sắm, cô không bận tâm và cũng không có thời gian bận tâm về chuyện này.
Đa phần tiền của cô là chi cho các khoản ở Busan từ phía gia đình. Ngoài việc đó ra thì cô gần như không mua sắm gì nhiều lắm.
Bây giờ nàng chính xác là đang quen một đại gia rồi. Vì Ji-soo là người... khi mà có lý do để chi tiêu sẽ không ngần ngại vung tiền ra.
Cô không phải rất tiết kiệm như bao người vẫn nghĩ, lý do duy nhất để cô không tiêu tiền là do... cô lười mà thôi.
Lười mua bán, lười từ việc đi ra ngoài cho đến rút thẻ quẹt cũng làm cô ngần ngại.
Có nhiều cái quá đơn giản nhưng con người cứ khuếch đại lên để rồi thành một hiện tượng. Cô trở thành một nữ nhạc sĩ trẻ tài năng, cái này cô dù có thẹn chút nhưng cũng coi như đồng ý đi, nhưng họ khuếch đại về phẩm chất đạo đức của cô quá mức khiến cô nhiều lúc ngồi đọc mấy bài báo về bản thân cũng chỉ biết méo xệch mặt mũi.
Vậy nên ngày đó, khi nàng nói cô là người nghiêm túc, cô có thể hiểu, một phần nguyên nhân là do mấy bài báo... lá cải kia mà ra.
Nhiều lần cô nghĩ, nếu nàng biết cô thực ra là người như nào, không biết có ngã ngửa ra vì bất ngờ hay không.
Hôm nay nàng có một cuộc họp toàn công ty. Không biết có chuyện gì nữa. Khi nàng đến thì phòng họp lớn cũng khá đông người rồi.
Ngay ngắn ngồi vào chỗ của mình – cạnh quản lý Cho, nàng quét mắt nhìn một lượt mọi người rồi mới thu liễm tầm nhìn, thẳng lưng ngồi đợi cuộc họp bắt đầu.
Là một cuộc họp giới thiệu "lính mới". Nàng chỉ ngạc nhiên duy nhất một điểm, mấy cô bé này mới thực tập vài tuần đã được Debut, điểm này có chút lạ.
Bản thân nàng phải mất nhiều năm đợi chờ mỏn mòn mới có cơ hội đứng trên sân khấu. Nay thế hệ trẻ thảm đỏ trải sẵn như vậy cũng thực sự khiến người ta có chút ghen tị.
Lần này là một nhóm nhạc nữ, gồm năm cô gái.
"Đúng là trẻ tuổi, đứa nào cũng xinh hết a~"
Nàng cảm thán trong lòng rồi tự nhiên chán nản bản thân. Nàng biết nàng không còn trẻ nữa.
Hơi thất vọng về độ tuổi của mình. Nàng dù sao cũng hơn cô đến tuổi, cũng đáng để suy ngẫm chứ!?
Cô còn trẻ tuổi, quá trẻ so với nàng. Giờ thì không sao, đến mấy năm nữa, nét già dặn trên mặt nàng rõ rệt hơn, liệu cô có chán nàng không?
Thở dài thườn thượt. Không yên lòng, quyết định nhắn một tin cho cô.
"Chị già rồi!"