Gương mặt hơi giống Tống Tụng của Tống Ca trắng bệch. Lông mi hắn chớp chớp, chậm rãi quay lại, con ngươi đen nhánh không chớp một cái nhìn chằm chằm Tống Tụng, ở trong đó phảng phất cuồn cuộn thứ gì đó không có cách nào dẹp loạn.
Còn có, không dám tin tưởng.
Nhìn xem Tống Tụng làm gì, y thế mà lại đánh hắn.
Điên rồi sao?
Mà những tâm tình này, lại toàn bộ bị đè nén ở trong một nụ cười, hắn dùng đầu lưỡi tranh luận: "Tính khí của A Tụng, thực sự là càng lúc càng lớn..."
"Vương gia sủng." Tống Tụng thu hai tay lại, nắm lấy ống tay áo, nói: "Qua bên kia ngồi đi."
Tống Ca từ ngón tay hơi run của y nhìn ra trong lòng y cũng không bình tĩnh. Hắn nở nụ cười, không nhúc nhích, mà tiếp tục nói: "Ngươi hận ta, có đúng không?"
Tâm tình Tống Tụng xác thực không bình tĩnh, nhưng y bởi vì hưng phấn, đây là lần đầu tiên, y đánh Tống Ca. Năm đó sau khi bị giết chết, y đã từng nhiều lần đánh về phía Tống Ca, mà mỗi lần đều chỉ chọc qua người y. Bây giờ thật sự tát được hắn, Tống Tụng thậm chí bắt đầu ảo tưởng đợi đến khi tự tay đâm chết Tống Ca sẽ là khoái cảm như thế nào.
Sau khi y nghe xong, chỉ nhàn nhạt nở nụ cười: "Ta vì sao phải hận ngươi?"
"Ngươi hận ta không bảo vệ tốt ngươi, đúng không?"
"Ca nhi." Tống Tụng quay đầu, ôn hòa nói: "Chuyện lúc trước giữa ngươi và ta không cần nhắc lại, nói một chút ngươi tìm đến ta có chuyện gì đi."
"Lệ Tiêu là nam nhân rất đáng sợ." Hắn lại bắt đầu, "Ngươi chỉ có rời đi hắn, mới có thể trải qua sinh hoạt an ổn. Cho ta một cơ hội, để ta giấu ngươi đi, đến một địa phương bất kì ai cũng không tìm thấy."
Kiếp trước Tống Tụng xác thực bị giấu đến một nơi bất kì ai cũng không tìm thấy. Hắn nhiều lần căn dặn Tống Tụng không được ra ngoài, nói cho y biết dáng vẻ hiện tại không thích hợp cho bất luận người nào nhìn thấy, cùng lúc đó nửa thật nửa giả hù dọa y là Lệ Tiêu đang tìm y, trong ngôn từ lại cường điệu Lệ Tiêu tìm tới y sẽ đối xử y ra sao, làm Tống Tụng đêm không thể chợp mắt, một người ngủ ở trong phòng kia, nửa đêm tiếng gió cũng có thể dọa y sợ đến lông tơ dựng lên.
Vào lúc ấy Tống Tụng mang thai, chính y cũng cảm thấy mình là quái vật, tự ti, mẫn cảm, yếu đuối như thể đụng vào là nát tan ngay. Tống Ca đe dọa y dưới tình huống kia phát huy uy lực lớn nhất.
Sau lại có thêm Tống Ca ở bên người hỏi han ân cần y, nhiều lần biểu hiện ra trong tình thân lại pha trộn thứ khác, vì vậy Tống Tụng toàn tâm tin cậy hắn. Y coi Tống Ca là duy nhất, cũng cảm thấy Tống Ca đối với mình cũng là duy nhất... Bây giờ nghĩ lại, cũng may mà tính cách y nhát gan nhu nhược, chưa bao giờ nỗ lực đâm thủng tầng giấy không biết tại sao Tống Ca bịt kín, bằng không chỉ sợ tự tôn cũng sẽ bị đạp lên nát tan.
Tống Tụng nghe hắn đầu độc, không nhịn được cười. Y nói: "Nhưng ta và Vương gia còn chưa viên phòng."
Tống Ca dừng lại.
Nếu như trong bụng Tống Tụng không có hài tử của Lệ Tiêu, như vậy y cũng chính là vô dụng.
Hắn đến nửa ngày mới tìm về giọng của mình, dối trá đòi mạng: "... Ta chỉ là hi vọng ngươi có thể trốn chạy khỏi hắn, nếu hắn chưa chạm vào ngươi, đây càng là chuyện tốt."
"Vậy ngươi bây giờ dẫn ta đi đi." Tống Tụng bỗng nhiên đứng lên, nhìn hắn ngạc nhiên, làm bộ không thể chờ đợi được nữa nói: "Hóa ra là ta hiểu lầm ngươi, ta tưởng ngươi coi ta là công cụ tranh sủng của Lệ Tiêu. Thừa dịp ta bây giờ tất cả chưa xảy ra, Ca nhi, dẫn ta đi."
"..." Tống Ca trầm mặc một chút ngắn ngủi. Phản ứng này trong dự liệu của Tống Tụng, con mắt y lóe lên, nhất thời tát thêm một cái, cả giận nói: "Ngươi gạt ta!"
Tống Ca trong nháy mắt nhảy lên, hai bên mặt trắng nõn bị y đánh đỏ chót một mảnh. Hắn đặc biệt tuấn tú, giờ khắc này hai gò má đỏ chót nhiều ít kéo theo mấy phần buồn cười. Hắn cố nén tức giận nhìn Tống Tụng, Tống Tụng lại lạnh lùng nghiêm nghị nhìn hắn, oán hận nói: "Ngươi giống cha, coi ta là công cụ tranh quyền đoạt lợi, thấy ta chưa viên phòng với Lệ Tiêu, cảm thấy ta vô dụng đúng không?"
Nguyên nhân tâm trí Tống Tụng đại biến thế mà lại là bởi vì chuyện này?
Trong đầu Tống Ca cấp tốc chợt lóe một loạt manh mối, vội hỏi: "Không phải, ngươi hãy nghe ta nói. Ngươi bây giờ còn đang ở trong phủ, là an toàn... Ta còn chưa an bài thỏa đáng bên ngoài, ngươi chờ ta sắp xếp xong xuôi, nhất định đưa ngươi ra ngoài, ta và cha tuyệt đối khác nhau. Ta đối xử với ngươi thế nào, ngươi còn không biết sao?"
Hắn chỉ lo động viên Tống Tụng, hoàn toàn quên mất bị tát hai bạt tai. Tống Tụng nói: "Tống Ca, đến lúc này ngươi còn cảm thấy ta sẽ tin ngươi sao? Ngươi chỉ có thể dùng miệng nói, nhưng xưa nay không làm, trước đây cũng là như vậy."
Y bỗng nhiên chán ghét, quay lưng đi nói: "Ngươi đi ra ngoài đi."
Tống Ca rốt cục sâu sắc ý thức được hiện tại Tống Tụng không dễ lừa. Hắn nhíu nhíu mày. Kỳ thực hắn không riêng gì muốn lợi dụng Tống Tụng, hắn còn đặc biệt thích cảm giác nắm y trong lòng bàn tay, mặc hắn một câu nói chết, một câu nói sống. Nhưng bây giờ, vắt mì hoàn toàn không nghe sai khiến. Y cứng rắn, không vắt được, cũng không giữ được, chuyện này làm cho trong lòng hắn tuôn ra một luồng cảm giác như đưa đám không có cách nào miêu tả.
Hắn sờ hai má một cái, lại nói: "Toàn bộ sính lễ của ngươi là ta chuẩn bị, ngươi cũng không cần?"
Hắn hi vọng Tống Tụng có thể víu hắn không tha, bất kể là mặc cho nguyên nhân gì, vắt mì thoát khỏi tay, cái cảm giác này làm lòng Tống Ca trống rỗng. Tống Tụng lại nói: "Không."
"Đồ cưới của mẫu thân ngươi, ngươi cũng không muốn nhìn?"
Tống Tụng cong cong môi, nói: "Đồ cưới của mẫu thân ta, có lẽ sớm đã bị Tống phu nhân đốt đi bằng một cây đuốc."
Vốn danh sách đồ cưới có hai phần, Tống gia giữ một phần, Phó gia giữ một phần. Nhưng ngoại công cũng đã chết sớm, năm đó thời điểm Phó Hương gả tới đến tột cùng mang theo bao nhiêu đồ cưới, không ai có thể biết. Tống Tụng xác thực muốn nhìn một chút đồ cưới kia, nhưng y cũng không chuẩn bị dựa vào Tống Ca. Y sẽ dựa vào chính mình, từng bước từng bước, toàn bộ cầm về những gì thuộc về mình. Cùng Tống Ca lá mặt lá trái làm y cảm thấy buồn nôn.
Y như thể trong một đêm nhìn thấu tất cả, điều này làm Tống Ca khó giải thích được có chút không biết làm sao. Hắn nói: "Toàn bộ Tống gia, không có cái gì khiến ngươi lưu luyến sao?"
"Ngươi muốn ta lưu luyến cái gì?" Tống Tụng nói: "Là một ít của phi nghĩa, hay là mấy kẻ thối nát?"
Y hai câu hạ Tống gia thấp đi không còn gì khác. Tống Ca trầm giọng nói: "Ngươi quả nhiên là theo Vương phủ, víu cành cao, quên mất đất sinh ngươi nuôi ngươi?"
"Tất cả mà ta muốn, Vương gia sẽ cho ta." Tống Tụng cũng không thèm nhìn hắn một cái, quay người chậm rãi đi về ghế tựa, nói: "Tống Ca, ngươi không hiểu sao, ta hiện tại lợi dụng ngược lại ngươi cũng không bõ. Ngươi đối với ta mà nói chỉ là một kẻ hèn, một kẻ mệnh tiện, sớm muộn cũng có một ngày, ta sẽ đích thân lấy đi."
Tống Ca không sợ, hắn trái lại bởi vì thái độ thẳng thắn quá phận của Tống Tụng mà nở nụ cười: "A Tụng, ta đến cùng trêu chọc ngươi chỗ nào, khiến ngươi lại hận đến muốn giết ta?"
"Người đâu." Tống Tụng mở miệng, Tề Hảo Vận lập tức chạy vào, nghe y nói: "Đuổi hắn ra ngoài."
Tống Ca vạn vạn không nghĩ tới, mình sẽ có thời điểm chật vật như vậy trước mặt Tống Tụng. Tống Tụng đuổi hắn ra, đuổi ra khỏi viện mẫu thân hắn từng ở. Hắn đứng ở cửa nhìn hai thân binh mặt không hề cảm xúc trước mặt, bỗng nhiên nghĩ tới tình cảnh đó rất nhiều năm trước.
Năm Phó Hương qua đời Tống Tụng mười hai tuổi, y cũng như mình giờ khắc này, bị đuổi ra khỏi cái viện kia... À, không thể xem như là bị đuổi, y bị cưỡng ép đẩy ra ngoài.
Vừa mới mưa xong sân tràn đầy bùn nhão, lúc y bị tha đi ôm bài vị của Phó Hương, không ngừng kêu khóc. Cuối cùng Tống phu nhân không thể nhịn được nữa, đánh mấy bạt tai, mới rốt cục làm cho y bởi vì sợ hãi mà yên tĩnh lại.
Tống phu nhân sai người đi đoạt bài vị trong tay y, vẫn là Tống Ca không nhìn nổi, đẩy Tống phu nhân một cái, mới làm nàng bỏ đi cái ý niệm này.
Mà sau đó Tống Tụng ôm bài vị bị cưỡng bách quỳ một đêm trong vũng nước.
Vào lúc ấy phụ thân cũng coi như là phụ thân của Tống Tụng, cuối cùng là hắn biết được tin tức chạy tới ôm Tống Tụng từ trong vũng nước, than thở nói với Tống phu nhân: "Ngươi làm cái gì vậy, Phó Hương đã mất, Tụng nhi vô tội."
Mà sau đó, người phụ thân này cũng triệt để vắng mặt.
Tống Ca nhìn viện này, hoảng hốt tựa hồ hiểu ra Tống Tụng muốn làm gì. Hắn nhăn mày, nhất thời không có cách nào tin nổi.
Tống Tụng quả nhiên là muốn coi Tống gia... là kẻ thù phải giết sao?
Nghe nói Tống Ca bị đuổi ra, Tống phu nhân nhất thời sợ ngây người, "Tống Tụng điên rồi sao? Đây chính là nhà của ta! Nó lại dám đuổi Ca nhi ra! Nó lại dám ——!"
"Phu nhân, phu nhân, nhỏ giọng một chút."
"Tên tiện chủng này..." Tống phu nhân giận điếng người, được nhũ mẫu vuốt ve lưng mới chậm rãi bình tĩnh lại, liếc mắt nói: "Nó thật là coi trời bằng vung! Chỗ này còn là Tống gia của ta! Ngươi nhìn ta xem hiện tại ta ở đâu?! Nó lại dám chủ mẫu ta đây... Nó cũng không sợ mất mặt, ta sợ cái gì. Ngươi đi ra ngoài cho ta, đi nói cho tất cả mọi người, Tống Tụng nó bay lên đầu cành cây chèn ép Tống gia chúng ta, ngươi xem ta bị bắt nạt có còn đường sống hay không!?"
"Phu nhân..." nhũ mẫu là người bình tĩnh, nàng vỗ vỗ vai Tống phu nhân, nói: "Chuyện này nếu truyền đi, đại công tử sẽ không chịu ảnh hưởng gì, nhưng những chuyện trước đó ngài làm với hắn phỏng chừng không dối gạt được."
"Ta làm gì với nó?" Tống phu nhân cả giận nói: "Ta không cho nó ăn hay là không cho nó mặc? Mẫu thân nó giành nam nhân với ta, ta không giết chết tiểu nghiệt chủng đó đã là lòng từ bi rồi! Nó còn muốn thế nào?!"
"Phu nhân..." Nhũ mẫu kia nói: "Bây giờ có Phong Vương ở trên đầu đè lên, ngài truyền cho nó thanh danh không tốt, mọi người cũng chỉ có thể cảm thấy được là Phong Vương phát rồ, sẽ không cảm thấy là lỗi của đại công tử."
"Vậy ta phải nuốt cơn giận này xuống sao?! Ca nhi đối tốt với nó như vậy, bây giờ Ca nhi nó cũng dám đuổi!!"
"Sau lưng hắn có Phong Vương vị núi lớn này chống đỡ. Phu nhân, chúng ta người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu."
Nhũ mẫu đại khái cũng là đau lòng nàng, nhất thời lau một giọt nước mắt chua xót.
Bên kia, chợt có tiểu nha hoàn chạy tới: "Phu nhân, Phong Vương kia, hắn, hắn hạ triều là là là đến chỗ chúng ta."
Tống phu nhân giật nảy cả mình: "Hắn còn coi Tống phủ chúng ta là nhà ở thật hay sao?!"
Nàng lập tức vội vã chạy tới tìm Tống quốc công. Hắn nghe đến tin tức cũng suýt nữa ngất, "Hắn vào triều xong chạy tới đây làm gì? Là tới ở hay là sang đây gặp Tụng nhi?"
"Ai mà biết được!" Tống phu nhân nghiêm mặt nói: "Hắn ở trong phủ chúng ta một ngày, trong phủ sẽ gà chó không yên một ngày. Theo ta thấy... Hay là ngươi vào trong cung thỉnh một đạo thánh chỉ, cho hắn trước khi thành hôn không được tới đây."
"Chuyện này..."
"Này cái gì mà này!" Tống phu nhân dùng sức véo hắn, nói: "Nếu hắn ở viện kia thì thôi, nếu không có chuyện gì chạy nhìn khắp nơi, muốn đi dạo ngắm cảnh thì làm sao bây giờ? Nếu chỗ nào trong phủ chúng ta có chỗ nào không hợp tâm ý hắn thì làm sao bây giờ? Nếu đám chim bồ câu ngươi nuôi trong phủ không có mắt đậu lên đầu hắn thì làm sao bây giờ? Hắn bị kích thích phát điên ai ngăn được!"
Tống quốc công không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy ngày mai ta tiến cung, nhưng hôm nay..."
"Hôm nay sai người không cho mở cửa." Tống phu nhân nghiêm mặt nói: "Bảo bọn họ giữ cửa, nói trước khi cưới gặp mặt không hợp lễ nghi, bảo hắn suy nghĩ cho thanh danh của Tống Tụng một chút."
Tống quốc công dừng một chút, nói: "Vậy ngươi đi nói."
Tống phu nhân liếc Tống quản gia đứng bên cạnh. Da đầu lão tê rần, nghe nàng ra lệnh: "Ngươi đi nói."
Tống quản sự kiên trì đi đến trước cửa bảo người đóng cửa lại. Không lâu sau đó, tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến, Lệ Tiêu mặc triều phục kéo dây cương dừng ngựa lại, kỳ quái liếc mắt nhìn cửa lớn đóng chặt. Hắn lập tức xuống ngựa, cầm roi dài trong tay cuốn lại, nói với thị vệ: "Đi gõ cửa."
Thị vệ lĩnh mệnh đi vào, vừa mới gõ cửa, đã nghe bên trong truyền đến giọng cố gắng trấn định: "Vương gia, Quốc Công gia ra lệnh, vì thanh danh đại công tử, ngài, ngài ở lại thực sự không hợp quy củ... Không bằng, hồi Vương phủ thôi? Nha."
Câu cuối cùng, nhẹ quả thực như dỗ trẻ con.
Thị vệ rút tay về, xoay mặt nhìn Lệ Tiêu. Hắn phỏng chừng cũng không nghĩ tới tình cảnh này, hắn suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi nói với hắn, Quốc Công gia dám ra lệnh, bản vương đêm nay muốn hắn mất mạng."
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng Tụng: Quỷ dính người...
Vương gia:???