Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày

chương 16: bạt tai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lý do không hợp quy củ của Tống Tụng, đến cùng không được Lệ Tiêu tiếp nhận. Y bị nam nhân trực tiếp ôm lên giường.

Từ cổ chí kim, hai người trước khi thành hôn cơ hồ đều không thể gặp mặt. Nhưng đến Lệ Tiêu, không chỉ muốn gặp mặt, còn muốn ở nhà y mãi mà không đi, thật đúng là lẽ nào có lí đó.

May là y không phải cô nương, bằng không danh dự sẽ bị hắn mài sạch.

Kỳ thực Tống Tụng điểm này ngược lại là suy nghĩ nhiều. Giống như ngày hôm nay y không ngồi xe Tống Ca, tất cả mọi người sẽ không cảm thấy là y không hiểu chuyện. Ai bảo hung danh Lệ Tiêu ở bên ngoài, sơ ý một chút kích thích là sẽ nổi điên. Cho nên trong con mắt của mọi người, y chỉ là kẻ không có quyền lên tiếng, kẻ xui xẻo nên Phong Vương làm gì cũng chỉ có thể tiếp thu mà thôi.

Hai người lên giường, Tống Tụng lập tức nhắm hai mắt lại.

Y kỳ thực hơi lo Lệ Tiêu sẽ như vậy như vậy. Dưới cái nhìn của y, kiếp trước chỉ có lần đó, vậy giờ khắc này hài tử tương lai kia xác định đã ở trong bụng. Y sợ Lệ Tiêu... đâm rơi mất.

Y không nghiên cứu sách thuốc, đối với phương diện này là một chữ cũng không biết, trong đầu nghĩ cái gì là cảm thấy phải là cái đó.

Mà lời nói như vậy lại không nên nói, dù sao trước khi thật sự có hỉ Lệ Tiêu khẳng định không tin y. Y chỉ có thể nhắm mắt điều hoà hô hấp giả bộ ngủ.

Giả bộ một chút thật sự ngủ.

Y ngủ rất sâu, lúc tỉnh lại trời đã sáng, nam nhân bên người cũng đã đi thượng triều. Y xoa xoa đôi mắt đứng dậy, ngồi xuống trước gương, bỗng nhiên sững sờ ——

Y đẩy cổ áo của mình ra, nhìn nhiều lần hồi lâu, yên lặng kéo cao cổ áo, xoay người lấy khăn quàng lông chồn của Lệ Tiêu quấn vào cổ, chặn lại vết đỏ cực kì dễ thấy.

Cũng may ngày hôm đó nhiệt độ chợt giảm xuống, cũng không có ai cảm thấy được sự khác thường của y. Nhưng quàng khăn quàng ngồi trước bàn ăn cơm, vẫn có hạ nhân không rời mắt khỏi y. Y nhấp một hớp canh mộc nhĩ trắng, mím mím môi, nói: "Đây là mùi vị của Vương phủ."

Tề Hảo Vận lập tức nói: "Là Vương gia dặn dò đặc biệt sai người mang đến, sợ cơm nước phủ Quốc công không xứng với ngài."

"..." hóa ra cõi đời này còn có một loại không xứng, gọi là Vương gia cảm thấy không xứng.

Tống Tụng bật cười, trong đôi mắt lại sáng lên tinh quang. Tề Hảo Vận nhìn y, bỗng nhiên nói: "Công tử, nếu ngài có có ủy khuất gì, nhất định phải nói cho Vương gia, ta nhìn ra Vương gia đối với ngài thật sự không bình thường."

"Ta có thể có ủy khuất gì?"

"..." Tề Hảo Vận muốn nói lại thôi, đến cùng vẫn là tuổi còn nhỏ, không giấu được lời, nói: "Ngày Vương gia phát bệnh, ngài vừa đến quốc công gia lập tức kéo người chạy, hắn làm sao cũng không ngẫm lại, nếu ngài không động viên được Vương gia..."

Tống Tụng nở nụ cười bất biến.

Muốn nói không có cảm giác thật, đó là không có khả năng, mà qua nhiều năm như vậy, y từ lâu hiểu rõ mình không là cái gì với người nhà này. Tống phu nhân hận mẫu thân của y, cũng hận y, coi y không bằng hạ nhân, hận không thể lột da tróc thịt y.

Về phần Tống quốc công, hắn yêu nhất đại khái chỉ có chính hắn. Tống Tụng bị thương hắn không phải chưa từng thấy, mà Tống Tụng không chủ động nói, hắn cũng mở một mắt nhắm một mắt coi như chưa thấy.

Ngày hôm qua chuyện trên bàn cơm, trong lòng hắn chỉ sợ là cảm thấy Tống Tụng nói hết chuyện trong nhà cho Lệ Tiêu... Lo lắng an toàn của hắn? Hắn phỏng chừng ước gì Lệ Tiêu phát bệnh giết y ấy.

Tề Hảo Vận vốn nhất thời nhanh miệng, nói xong mới ý thức được mình dường như nói sai, đang bất an muốn lót thêm hai câu gì, lại nghe Tống Tụng ôn nhu nhìn lại: "Nhiều người chạy như vậy, sao ngươi không chạy?"

"Ta..." Tề Hảo Vận nói: "Ta cảm thấy ngài đặc biệt thần thánh, lúc Vương gia phát rồ ngài cũng dỗ được. Ta chỉ muốn nhìn, cụ thể dỗ thế nào."

"Nhìn ra rồi?"

Tề Hảo Vận lắc lắc đầu, suy nghĩ một phút chốc, lại một mặt kính nể nói: "Vẫn cảm thấy ngài đặc biệt thần thánh."

Ngoại trừ thần, nó cũng không nói ra được từ gì khác. Nó theo cha nuôi nhiều năm như vậy, rất nhiều lần thấy Vương gia phát bệnh. Sức điên kia tới, chính hắn cũng không khống chế được, nhưng Tống Tụng chỉ thuận miệng hai câu, nhẹ nhàng kéo áo của hắn một chút, là làm yên lòng hắn... Nó càng nghĩ càng cảm thấy thần kì, thân ảnh Tống Tụng ở trong mắt nó cơ hồ cũng có thể sánh ngang Chúa cứu thế.

Liên quan tới điểm này, Tống Tụng cũng không cho ra đáp án. Trong ấn tượng của y, y và Lệ Tiêu chỉ là mới quen hơn nửa tháng trước, nhưng ánh mắt Lệ Tiêu nhìn y, thường thường làm cho y hoài nghi có phải họ đã quen biết cực kỳ lâu không.

Mà đây căn bản là không thể, trừ phi hắn cũng trọng sinh, điều kiện tiền đề là hắn phải nhìn thấy mình là u linh kiếp trước.

Hơn nữa coi như là vậy, cũng chỉ có thể là đời này đối với mình tương đối đặc biệt, có thể kiếp trước... Hắn rõ ràng cũng nghe thấy tên của mình sẽ chuyển biến tốt.

Y nghĩ mãi mà không ra, cuối cùng cũng chỉ có thể quy kết: Đại khái ta là thần thật.

Sen trong sân Tống phu nhân rất tốt, Tống Tụng ra ngoài đi dạo một vòng, lấy vòi hoa sen ra rót nước cho bồn hoa, lại hỏi Tề Hảo Vận: "Noãn phòng trong vương phủ có ai chăm sóc không?"

"Có, Vương gia đã phân phó, đồ của ngài sau khi ngài về khẳng định đều tốt."

Tống Tụng gật gật đầu, bỗng nhiên cảm giác cổ họng ngứa, khẽ ho. Tề Hảo Vận lập tức khoác áo lông cho y, nói: "Hôm nay hạ nhiệt độ, phỏng chừng buổi tối sẽ rơi tuyết."

Tống Tụng siết áo choàng, nghe có người lại đây thông báo: "Bẩm báo công tử, nhị công tử cầu kiến."

"Cho hắn vào." Y dứt lời, nhẹ giọng hỏi Tề Hảo Vận: "Vương gia sai người trông phòng đó?"

Tề Hảo Vận lập tức một mặt hưởng ké quang vinh: "Ngài đoán không lầm, Vương gia phái hai thị vệ đắc lực, lúc này đang đứng ở cửa, không có phân phó của ngài, con muỗi cũng không được vào quấy rầy."

Tống Tụng nghĩ, Lệ Tiêu cũng thật là coi trọng y.

Cũng không biết lúc này hai huynh đệ kia nghĩ thế nào, Tống Tụng cũng nghĩ như vậy.

Trong ngày thường Tống phu nhân ương ngạnh thành cái dáng vẻ kia, cũng không nói vào cửa nhà mình còn phải thông bẩm một tiếng. Bây giờ vừa vặn, Tống Tụng chuyển vào, lại còn phái người giữ cửa phủ, rất giống là quý nhân gì đó giá lâm.

Tống Ca còn chưa vào cửa lòng đã nín chút hỏa khí, nhưng sau khi được thông báo vào cửa đã cười: "Huynh trưởng bây giờ càng ngày càng có mặt mũi, ta muốn gặp ngươi cũng khó như lên trời."

Lệ Tiêu cho Tống Tụng mặt, Tống Tụng cũng nhận. Y nghiêm túc ngồi ở chủ vị, sai người dâng trà, nói: "Nhị đệ tìm ta có việc?"

"Không có việc lớn gì, chỉ muốn ôn chuyện với ngươi." Tống Ca nhìn chung quanh một chút, nói: "Tất cả các ngươi lui ra."

Hắn coi người của Tống Tụng coi như người mình sai khiến. Tề Hảo Vận nghĩ thầm ngươi là kẻ gì chứ, nên không để ý tí nào. Tống Tụng hơi suy tư, gật gật đầu với nó, nó lúc này mới khom người lui ra.

Trong phòng yên tĩnh lại, Tống Ca quan tâm nói: "Phong Vương đối xử tốt với ngươi không?"

"Vô cùng tốt." nụ cười của Tống Tụng trước sau như một, nhìn qua mềm nhũn như con thỏ nhỏ, Tống Ca lại nói: "Hai người ngươi có từng..."

Tống Tụng vừa nghe hắn nói như vậy, biết hắn muốn nghe cái gì. Y nói: "Vương gia rất tốt, chỗ nào cũng rất tốt, nhị đệ không cần lo lắng."

Tống Ca ngồi ở bên cạnh y, tiếp tục lo lắng nói: "Huynh trưởng giao thiệp không sâu, có chỗ không biết, Phong Vương bệnh tình thay đổi thất thường, khoảng thời gian này ta ở nhà tim cũng tan nát vì ngươi... A Tụng, ta thật sự lo lắng cho ngươi."

Tay Tống Tụng bị hắn che lại.

Y kỳ thực có lúc không nhận rõ Tống Ca đến cùng muốn biểu đạt tình ý gì với mình, đến tột cùng là huynh đệ tình thân, hay là tình bất luân. Y thấy Tống Ca sầu lo mặt mày, nơi đó có bao nhiêu chân tình Tống Tụng không biết, y chỉ biết là kiếp trước mình tin Tống Ca một trăm phần trăm.

Y cụp mắt liếc mắt nhìn tay Tống Ca, nói: "Vương gia không thích người khác chạm ta."

"Ngươi cũng coi ta là người khác sao?" Tống Ca nắm chặt tay y. Hắn là người duy nhất qua nhiều năm vươn tay viện trợ Tống Tụng, hắn rõ ràng trọng lượng của mình trong lòng Tống Tụng. Hắn biết nếu hắn lôi kéo tay Tống Tụng, Tống Tụng sẽ ngoan như thỏ. Nếu làm chuyện khác, thần kinh nhạy cảm tinh tế của y tất nhiên sẽ chịu ảnh hưởng, bởi vì y quá khát vọng được yêu và bảo vệ.

Hắn khắc dấu đặc thù của mình trong lòng Tống Tụng, dấu này đã khắc sâu trong lòng Tống Tụng, chỉ cần nhắc nhở, Tống Tụng nhất định sẽ dao động.

"Ca nhi..." Y như kiếp trước, mỗi lần được đối xử ôn nhu gọi tên hắn, chỉ cần gọi tên của hắn, y cảm thấy lòng như là được nước ấm ngâm, giống như trên đời này còn có người quan tâm y.

Tống Ca khẽ mỉm cười, mà một giây sau, Tống Tụng chợt nâng một cái tay khác lên ——

Tiếng tát chan chát vang lên, mặt Tống Ca bị tát lật sang bên cạnh.

Tống Tụng bình tĩnh nói: "Ngươi quá phận."

Tác giả có lời muốn nói:

Tụng Tụng: Không nghĩ tới lại chửi cực phẩm. JPG

Truyện Chữ Hay