Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi định thần lại, Tô Đan Đan chắc chắn chuyện này không liên quan gì đến Trần Bảo Kỳ.
Anh ta chẳng qua chỉ là một tên vô dụng từng ngồi tù mà thôi.
Bảo vệ chỉ vào thông báo dán bên cạnh: “Các người qua đó đọc cho kỹ, Bảo Kỳ Vương đích thân đuổi việc anh đấy!”
“Có bản lĩnh thì đi tìm Bảo Kỳ Vương mà nói lý đi”.
Dứt lời, bảo vệ không nương tay đẩy Trần Sơn sang một bên.
Lúc này, đầu óc Trần Sơn trống rỗng đi đến bảng thông báo, đọc hết thông báo đuổi việc mình không sót một chữ.
Hắn nuốt nước bọt, lẽ nào mọi chuyện đều do Trần Bảo Kỳ làm thật sao?
Bây giờ hắn nên làm thế nào mới ổn đây?
“Anh Trần Sơn, chuyện là sao đây? Chẳng phải Bảo Kỳ Vương rất nể mặt anh sao? Sao lại đuổi việc anh thế?”
Tô Đan Đan khó hiểu hỏi.
Trần Sơn có cảm giác mình sắp bị bại lộ những hắn vẫn chưa được “chơi” Tô Đan Đan.
“Đan Đan, em đợi một chút, anh đi hỏi cho rõ ràng”.
Nói xong, Trần Sơn rời đi.
Một mình Tô Đan Đan đứng trước cửa không biết nên làm gì…
Cùng lúc đó, Triệu Hải Yến và bà cụ Tô không hề biết chuyện đã chạy đến nhà Tô Nhã Linh.
“Sao hai người lại đến đây?”
Tô Nhã Linh đang chuẩn bị đi làm, nhìn thấy hai người họ cũng nhíu mày hỏi.
“Nhã Linh, tôi đến để chia sẻ tin tốt với cô, Đan Đan đã được vào làm trong tập đoàn Bảo Kỳ dưới sự sắp xếp của cậu chủ Trần rồi đấy”.
“Nó định vạch mặt cô ngay trước mặt Bảo Kỳ Vương.
Cô đoán xem Bảo Kỳ Vương mà biết cô không chỉ kết hôn với một tên lang bạt, mà trước đó còn có quan hệ với một ông già hơn sáu mươi tuổi thì sẽ có phản ứng thế nào?”
Triệu Hải Yến hả hê bật cười nói: “Cô nghĩ Bảo Kỳ Vương còn giúp cô nữa không?”
“Cậu câm miệng cho tôi!”
.