Tô Đan Đan rất vui vẻ đồng ý, đôi mắt quyến rũ nhìn thẳng vào Trần Sơn thâm tình nói: “Tối nay người ta có quà tặng anh đó”.
“Quà gì thế?”
Mắt Trần Sơn sáng rực, tò mò nói.
“Bí mật”.
Tô Đan Đan nháy mắt với hắn, nũng nịu đáp.
Trần Sơn cảm thấy ngứa ngáy, cực kỳ mong đợi đến buổi tối.
Thoáng chốc hai người đã đến tập đoàn Bảo Kỳ.
Nhìn tòa văn phòng cao ngất, tráng lệ, Tô Đan Đan cực kỳ phấn khích.
Bảo Kỳ Vương nổi tiếng khắp cả nước đang ở bên trong.
Cô ta càng lúc càng đến gần hơn với Bảo Kỳ Vương rồi.
Cô ta thầm thề nhất định phải gặp được Bảo Kỳ Vương, phải chính miệng nói với Bảo Kỳ Vương rằng Tô Nhã Linh là loại người như thế nào.
“Đi thôi! Vào trong nào!”
Trần Sơn vỗ nhẹ lên vai Tô Đan Đan rồi bước vào trong.
Hắn muốn nhân cơ hội này để thể hiện quyền uy của mình ở tập đoàn Bảo Kỳ.
Ngay lúc hắn vừa đến cửa công ty thì hai bảo vệ bước đến chặn lại.
“Các người làm gì đấy?”
Trần Sơn chưa từng gặp tình huống này nên khó chịu hỏi.
“Người không phận sự miễn vào”.
Bảo vệ lạnh lùng đáp.
Tô Đan Đan khó hiểu liếc nhìn Trần Sơn.
Trong mắt hắn, Tô Đan Đan đang nghi ngờ mình.
Điều này khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn bước đến nói: “Các anh bị mù à? Tôi là người phụ trách bộ phận tiêu thụ của tập đoàn Bảo Kỳ”.
“Mau tránh ra, nếu không ông đây đuổi việc các anh đấy!”
Nghe Trần Sơn nói thế, hai bảo vệ không nhúc nhích, ngược lại còn cảm thấy cạn lời.
“Anh cũng vô liêm sỉ quá đó! Anh đã bị đuổi rồi mà còn chạy đến đây tác oai tác quái cái gì?”
“Nếu anh không đi thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
“Tôi bị đuổi ư?”
Trần Sơn nghe thế, vẻ mặt cực kỳ quái lạ.
“Các anh nói bậy bạ gì đó? Ai dám đuổi việc cậu chủ Trần?”
Tô Đan Đan nói thay Trần Sơn.
Mặc dù giọng điệu cô ta rất cứng rắn nhưng lập tức nghĩ ngay đến những lời Trần Bảo Kỳ nói hôm qua.
Trần Bảo Kỳ nói muốn đuổi việc Trần Sơn.
Trùng hợp! Tuyệt đối chỉ là trùng hợp!.