Bảo Hộ Em Suốt Đời

chương 119: phẫn nộ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dưới chân núi Trường Lưu, Thiều Nguyệt và Sát Thiên Mạch dẫn đầu, Hoa Thiên Cốt được Đường Bảo dìu đi đằng sau, Đông Phương Úc Khanh lo âu, ưu sầu bám theo nàng.

"Sát Thiên Mạch, sao hai người lại ở Trường Lưu vậy?" Thiều Nguyệt thắc mắc.

"Dị Hủ Quân đã đến tìm ta, muốn giúp ta mở kết giới Man Hoang." Sát Thiên Mạch đáp.

Thiều Nguyệt quay đầu lại nhìn Đông Phương Úc Khanh, trùng hợp thấy cả ánh mắt đang nhìn mình của Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt nở nụ cười tươi rói, đúng lúc nàng còn định nói với cô, Thiều Nguyệt lại mải mốt tránh né, quay đầu lại, Hoa Thiên Cốt nghi ngờ cau mày, cõi lòng bắt đầu bất an.

"Sát Thiên Mạch, cám ơn nhé, vì ta và Tiểu Cốt, ngươi còn làm to mọi chuyện như vậy, ngay cả yêu tộc với ma tộc cũng kéo theo." Thiều Nguyệt thành tâm nói.

Sát Thiên Mạch nhẹ cau mày, Thiều Nguyệt nhận ra có gì đó không ổn bèn thắc mắc, "Sao thế, Sát Thiên Mạch?"

Sát Thiên Mạch cũng không hiểu, "Ta đâu có thông báo với ma tộc và yêu tộc đâu."

"Cái gì?" Thiều Nguyệt kinh ngạc, "Vậy bọn họ tới Trường Lưu, chẳng lẽ..." Sát Thiên Mạch nhìn Thiều Nguyệt, hai người cùng nghĩ đến một trường hợp, chỉ có thể là do giới yêu ma liên hiệp hòng tấn công Trường Lưu, nhưng Thiều Nguyệt lại không tài nào tin nổi tộc trưởng Hồng Cơ sẽ là người như vậy, trừ phi bà có nỗi khổ tâm nào đó.

Bấy giờ, Hồng Cơ dẫn đệ tử tộc cáo xuống, trông thấy Thiều Nguyệt bèn tiến đến, "Kiếm tôn!" Sau khi nhìn thấy Sát Thiên Mạch đứng bên Thiều Nguyệt, bà vội vàng cung kính hành lễ, "Bái kiến Thánh quân!"

Sát Thiên Mạch nhìn Hồng Cơ với ánh mắt không mấy thiện cảm, "Hồng Cơ, vì sao yêu tộc lại xuất hiện tại Trường Lưu? Các người dám coi thường mệnh lệnh của ta, tự tiện tấn công Trường Lưu sao?"

Hồng Cơ cả kinh, vội giải thích, "Hồng Cơ không dám, Hồng Cơ nhận được lệnh của Thánh quân mới xuất động."

"Hả?" Sát Thiên Mạch nhìn bà đầy hoài nghi, "Nhưng ta đâu có ra lệnh gì!"

"Cái gì ạ?" Hồng Cơ ngẩng đầu kinh ngạc.

Sát Thiên Mạch cho rằng Hồng Cơ đang kiếm cớ bèn tức tối, "Hừ, tộc cáo của các ngươi quá vô pháp vô thiên! Lại dám không coi Sát Thiên Mạch ta ra gì?"

Hồng Cơ lo lắng mà không biết nên giải thích như thế nào, bây giờ bà mới nhận ra mình đã bị Ma quân lừa. Bạch Linh thấy cảnh này nhanh chóng chạy lại, "Thánh quân ơi, những gì mẫu thân ta nói đều là thật, đều là sự thật!"

"Linh Nhi!" Hồng Cơ vội kéo Bạch Linh lại, phòng ngừa nàng cãi lại Sát Thiên Mạch để rồi bị dính líu, bà cảnh cáo nàng bằng ánh mắt, ý bảo đừng nên nhiều chuyện.

Thiều Nguyệt trông thấy hành động này của hai mẹ con, lòng thầm nhủ nhất định trong chuyện này có uẩn khúc, thế là cô bèn trấn an Sát Thiên Mạch, "Sát Thiên Mạch à, chắc hẳn chúng ta đã có ít nhiều hiểu lầm rồi, hãy cứ nghe bọn họ trình bày trước có được không?"

Sát Thiên Mạch mất kiên nhẫn cau mày, hất ống tay áo, Thiều Nguyệt tới bên Bạch Linh, dịu dàng nói, "Linh Nhi, đừng sợ," Bạch Linh sợ hãi nhìn Sát Thiên Mạch đứng sau Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt xoa đầu Bạch Linh, "Không sao đâu, hắn thoạt trông hung ác vậy thôi, có ta ở đây, hắn sẽ không làm gì con hết."

"Được, vậy con thuật lại hết những gì đã xảy ra đi." Thiều Nguyệt nghiêng đầu mỉm cười an ủi Hồng Cơ, Hồng Cơ gật đầu cảm ơn.

Bạch Linh kể lại toàn bộ, Sát Thiên Mạch giật mình, "Thiện Xuân Thu ư?"

Thiều Nguyệt kỳ quái, "Không phải Thiện Xuân Thu đã bị trục xuất khỏi điện Thất Sát rồi sao?"

"Cái gì?" Bạch Linh kinh ngạc, quay lại trố mắt nhìn Hồng Cơ, Hồng Cơ tiến đến, không dám chắc, "Kiếm tôn, là thật ư?"

Thiều Nguyệt gật đầu, "Lúc ấy ta cũng có mặt, hơn nữa còn đích thân phế đi toàn bộ tu vi của Thiện Xuân Thu, hai người không hề nghe thấy bất cứ tin tức gì sao?"

Hồng Cơ lắc đầu, "Yêu giới của chúng ta chưa ai biết gì hết." Bạch Linh gật đầu phụ họa.

Tử Trúc và Tử Mạch đi tới, "Trường Lưu cũng không hề hay biết tin Thiện Xuân Thu bị trục xuất khỏi điện Thất Sát, có phải có người cố tình giấu diếm hay không?"

Thiều Nguyệt xoay người nhìn Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch giận đến nỗi phất tay áo, hô lớn, "Bàn Nhược Hoa!"

"Có thuộc hạ!" Bàn Nhược Hoa lập tức hiện thân, quỳ xuống trước mặt Sát Thiên Mạch, cung kính thưa.

Sát Thiên Mạch đảo mắt nhìn ả, "Chuyện gì đã xảy ra?"

Bàn Nhược Hoa cả kinh, một giọt mồ hôi lạnh đổ xuống, "Thuộc hạ, thuộc hạ cho rằng, cho rằng..." Ả ngẩng đầu nhìn Sát Thiên Mạch, xong lại lập tức kinh sợ cúi đầu xuống, "Thuộc hạ cho rằng... Thánh quân chỉ đang nóng giận nhất thời, dù sao Thiện hộ pháp cũng đã theo ngài nhiều năm như vậy...." còn chưa dứt lời, Sát Thiên Mạch đã một chưởng đánh bay Bàn Nhược Hoa, để ả ngã xuống đất.

"Các ngươi còn dám nghi ngờ lời của ta," Sát Thiên Mạch giận dữ, "Nếu ngươi đã dám coi lời của ta như gió thoảng bên tai, vậy thì Sát Thiên Mạch đuổi ngươi ra khỏi điện Thất Sát cho nhanh!"

Bàn Nhược Hoa biết Sát Thiên Mạch nổi cơn thịnh nộ rồi, ả vội bò dậy, quỳ tới bên Sát Thiên Mạch, ngay cả vết máu bên mép cũng chẳng kịp lau đi, "Thánh quân bớt giận, thuộc hạ biết sai, thuộc hạ biết lỗi rồi, xin Thánh quân thứ tội!"

"Hừ!" Sát Thiên Mạch tỏ vẻ khinh thường Bàn Nhược Hoa, vẻ mặt nghiêm trọng đi về phía Thiều Nguyệt, "Thiều Nguyệt, ta sẽ đích thân xử lý chuyện này."

"Được." Thiều Nguyệt gật đầu, chợt nhớ tới một người, cô không biết có nên nói với Sát Thiên Mạch hay không.

Sau đó Sát Thiên Mạch đến trước mặt Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt kêu lên, "Tỷ tỷ..."

Nghe được một tiếng tỷ tỷ của Hoa Thiên Cốt, tâm trạng của Sát Thiên Mạch khôi phục trở lại trong nháy mắt, hắn mỉm cười bảo, "Bé con thân yêu à, sau này nhớ thường xuyên ghé qua chỗ tỷ tỷ chơi nhé."

"Được, Sát tỷ tỷ!" Hoa Thiên Cốt cao hứng đáp, bấy giờ Sát Thiên Mạch mới dẫn người của điện Thất Sát chuẩn bị rời đi.

Sát Thiên Mạch!" Đột nhiên Thiều Nguyệt gọi hắn lại, Sát Thiên Mạch thắc mắc quay đầu.

Thiều Nguyệt do dự chốc lát mới nói, "Sát Thiên Mạch, có chuyện này ta cảm thấy nên nói cho ngươi biết..."

"Chuyện gì?" Sát Thiên Mạch hỏi, đây là lần đầu tiên hắn thấy Thiều Nguyệt bất an như vậy, hắn dang rộng hai tay, cười bảo, "Thiều Nguyệt à, trên đời này còn gì đáng để cho Sát Thiên Mạch ta sợ hãi sao? Ngươi không cần phải băn khoăn nhiều như vậy."

"Tại Man Hoang, ta đã gặp Trúc Nhiễm." Thiều Nguyệt chậm rãi nói.

Tức thì, Sát Thiên Mạch trợn to mắt, tiến đến bắt lấy cánh tay Thiều Nguyệt, "Ngươi vừa nói gì cơ?"

"Trúc Nhiễm đã chạy thoát ra khỏi Man Hoang rồi, ta sợ nó sẽ bày trò gì đó, cho nên..." Thiều Nguyệt lo lắng nhìn Sát Thiên Mạch.

Sát Thiên Mạch buông Thiều Nguyệt ra, nhắm hai mắt lại, cố lắng ngọn lửa trong lòng xuống, Thiều Nguyệt bất an gọi, "Sát Thiên Mạch?"

"Thiều Nguyệt, cảm ơn nhé, vì đã nói cho ta biết tung tích của Trúc Nhiễm, ta sẽ đích thân xử lí chuyện này." Sát Thiên Mạch hít sâu một hơi.

"Sát Thiên Mạch." Thiều Nguyệt nắm lấy ống tay áo Sát Thiên Mạch, "Đừng quên tâm nguyện của Lưu Hạ, con bé chỉ mong ngươi có thể vui vẻ."

Sát Thiên Mạch vỗ vỗ tay Thiều Nguyệt, "Ta biết mà, ngươi yên tâm đi." Sau đó hắn xoay người đi, song chỉ trong một chốc đưa lưng ấy, mặt Sát Thiên Mạch vô cùng nghiêm túc, hắn thầm nhủ, Trúc Nhiễm, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!

"Sư tôn ơi..." Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt lo lắng dõi theo Sát Thiên Mạch thì không khỏi tiến đến muốn kéo tay Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt phản ứng lại đột nhiên hất tay Hoa Thiên Cốt đi, lùi về đằng sau một bước. Hành động ấy khiến tất cả mọi người đang có mặt tại đây sợ ngây người, bọn họ không ai biết vì sao Thiều Nguyệt lại làm như thế.

Cõi lòng Hoa Thiên Cốt rơi xuống đất vực trong nháy mắt, nàng cúi đầu buồn bã, "Sư tôn, sao thế? Người ghét Tiểu Cốt ư?"

Thiều Nguyệt thấy vẻ mặt đau lòng của Hoa Thiên Cốt thì biết ban nãy mình phản ứng quá khích rồi, cô bèn tiến thêm một bước, nhưng không xoa đầu nàng như mọi khi nữa, chỉ bước một bước, xong đứng yên, "Tiểu Cốt à, ta không cố ý đâu, chỉ là, ta sợ..." Cô sợ mình sẽ lại khiến Tiểu Cốt bị thương cho nên mới không dám động vào Hoa Thiên Cốt.

Ai ngờ Hoa Thiên Cốt đột nhiên nhào vào ôm chầm lấy Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt giãy dụa, "Tiểu Cốt, nàng mau buông tay, nếu không nàng sẽ bị thương mất!"

"Không!" Hoa Thiên Cốt kiên quyết nói, "Cho dù có bị sét đánh, ta cũng sẽ không buông sư tôn ra, cho nên sư tôn à, Tiểu Cốt van người, mãi mãi xin đừng buông Tiểu Cốt ra, có được không?"

Thiều Nguyệt nghe thấy những lời cầu khẩn của Hoa Thiên Cốt thì không cử động nữa, cô xót xa đưa tay lên vuốt ve mái tóc của nàng, "Được, ta đồng ý với nàng."

Đông Phương Úc Khanh quan sát một màn này, anh chàng biết từ đầu đến giờ, mình vẫn chưa từng có cơ hội, không thể làm gì khác ngoài lẳng lặng xoay người bỏ đi.

Rời khỏi Trường Lưu, Thiều Nguyệt từ giã Hồng Cơ, "Hồng Cơ, hãy bảo trọng!"

Hồng Cơ cũng chắp tay, "Kiếm tôn, nếu sau này người cần gì mà Hồng Cơ có thể giúp đỡ thì xin hãy cứ nói ra, Hồng Cơ sẽ dốc hết toàn lực vì người."

"Được, đa tạ!" Thiều Nguyệt cười bảo, người bạn Hồng Cơ này luôn rất đáng để kết giao.

Hoa Thiên Cốt và Bạch Linh cũng tạm biệt nhau, "Thiên Cốt à, cô phải thường xuyên tới tộc cáo thăm ta đấy nhé?"

"Được, ta sẽ." Hoa Thiên Cốt gật đầu.

Hồng Cơ quay đầu gọi, "Linh Nhi!"

"Vâng, con tới đây, mẫu thân!" Bạch Linh vẫy tay về phía hoa Thiên Cốt, "Thiên Cốt, hẹn gặp lại!"

Thiều Nguyệt tới kéo tay Hoa Thiên Cốt, "Đi thôi!" Hoa Thiên Cốt vui vẻ gật đầu.

"Cốt Đầu!" Đường Bảo gọi Hoa Thiên Cốt lại, do dự mãi, "Con... con có lẽ sẽ không rời khỏi Trường Lưu cùng mẹ đâu."

"Ta biết rồi," Hoa Thiên Cốt vỡ lẽ, "Thập Nhất sư huynh còn đang đợi con mà!" Hoa Thiên Cốt nhìn về phía đằng sau Đường Bảo, Đường Bảo hiểu ý, xoay người lại, quả nhiên Lạc Thập Nhất đang đứng ở đó, đầy mong đợi nhìn con bé.

Đường Bảo khá thẹn thùng, con bé tạm biệt đám người Hoa Thiên Cốt xong chạy đến trước mặt Lạc Thập Nhất, đã biết còn hỏi, "Sao huynh lại đến đây?"

Lạc Thập Nhất thật thà đáp, "Ta cho rằng nàng sẽ rời đi cùng Thiên Cốt nên muốn tới đây tạm biệt nàng."

"Đồ ngốc..." Đường Bảo cười nói, "Ta sẽ không đi."

"Thật ư?" Lạc Thập Nhất giật mình nhìn Đường Bảo, anh chàng đang không dám tin.

"Dĩ nhiên là thật rồi, quả dưa ngốc nghếch này!" Đường Bảo tức giận đá Lạc Thập Nhất một cái.

Lạc Thập Nhất thấy đau mới biết không phải là mơ, anh chàng cao hứng ôm lấy Đường Bảo, xoay nàng một vòng ngay tại chỗ, "Ha ha, tốt quá rồi, ha ha ha..."

Đi xa khỏi Trường Lưu rồi, Thiều Nguyệt mới nhớ ra Tử Trúc vẫn đang đi theo bọn họ, "Tử Trúc, cô rời khỏi Trường Lưu thì có sao không vậy?"

Tử Trúc gật đầu, "Tôn thượng rất lo cho Thiều Nguyệt đấy, cho nên khi ta nói muốn xuống núi, ngài đặc biệt chấp nhận ta đi theo cô."

Thiều Nguyệt không biết phải làm sao, chỉ bật cười, "Sư huynh thật là, lúc nào cũng bận tâm, mặc dù vẻ ngoài huynh ấy rất lạnh lùng, nhưng trong lòng lại ấm áp hơn bất kỳ ai hết."

Hoa Thiên Cốt có chút không vui, nàng vội lắc lắc tay Thiều Nguyệt, làm nũng, "Sư tôn ơi, giờ chúng ta đi đâu tiếp đây?"

"Tiểu Cốt muốn đi đâu thì ta theo đấy." Thiều Nguyệt cưng chiều đáp.

"Sư tôn từng bảo muốn đi ngắm hết các cảnh đẹp trên trần gian, vậy chúng ta đi khắp thiên hạ đi!" Hoa Thiên Cốt nhìn về phía trước.

"Được, mọi sự đều nghe theo Tiểu Cốt." Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt nhìn nhau xong cười, hơi ấm phả ra từ hai bàn tay nắm chặt. Còn Tử Trúc và Tử Mạch đứng sau lưng hai người cũng nắm chặt tay nhau, mỉm cười ngọt ngào.

Trong điện Tuyệt Tình tại Trường Lưu, Ma Nghiêm không ngừng đi tới đi lui bên cạnh Bạch Tử Họa, "Tử Họa, đệ thật sự quyết định mặc cho Hoa Thiên Cốt ở bên ngoài sao? Nhỡ đâu..."

Mặt Bạch Tử Họa không cảm xúc, chàng cầm bình vảy nước lên hoa cỏ trong viện, Ma Nghiêm không ngừng lải nhải, "Tử Họa! Sư muội tự do phóng khoáng không nói làm gì, nhưng sao cả đệ cũng vậy?"

Bạch Tử Họa buông bình nước trong tay xuống, xoay người đáp, "Sư huynh, ý ta đã quyết, đừng nói gì nữa!" Dứt lời, chàng quay trở lại phòng của mình, Ma Nghiêm chỉ đành than thở rời đi.

Quay về điện Tham Lam, tâm trạng Ma Nghiêm không được tốt bèn hỏi đệ tử trong điện, "Thập Nhất đâu?"

"Thập Nhất sư huynh xuống núi rồi ạ." Đệ tử kia dè dặt trả lời, cậu chàng sợ khiến Ma Nghiêm mất hứng.

"Xuống núi?" Ma Nghiêm cau mày thắc mắc, "Nó xuống núi làm gì?"

"Đệ... đệ tử không biết."

Ma Nghiêm phất tay ý bảo đệ tử kia lui ra, cậu chàng như trút được gánh nặng, song vẫn rất cung kính từ từ thối lui khỏi điện Tham Lam.

Ma Nghiêm không ngừng đi lại trong điện Tham Lam, cuối cùng thở dài rồi rời khỏi đây. Đi khắp Trường Lưu, dọc đường luôn chạm phải đệ tử Trường Lưu, bọn họ đều cung kính hành lễ với y, Ma Nghiêm cũng chẳng có tâm trạng để ý, cứ cắm đầu đi thẳng, lúc này toàn bộ Trường Lưu đều biết tâm trạng Thế tôn không được tốt nên chẳng ai dám tiến tới chào hỏi nữa.

Lạc Thập Nhất vui vẻ kéo Đường Bảo trở lại, dọc đường hai người cười cười nói nói, nhưng vào lúc ấy, đột nhiên một tiếng quát vang lên, "Thập Nhất!"

Lạc Thập Nhất cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, thấy Ma Nghiêm, anh chàng không thể không sốt ruột. Đường Bảo vừa trông thấy Ma Nghiêm bèn muốn rút tay mình ra khỏi tay Lạc Thập Nhất, song Lạc Thập Nhất nắm tay nàng thật chặt, không chịu buông.

Mặt Ma Nghiêm như la sát đi tới, nhìn bàn tay đang nắm chặt của Lạc Thập Nhất và Đường Bảo, y mới hỏi, "Con xuống núi là vì nó?"

Lạc Thập Nhất đối mặt với Ma Nghiêm vẫn còn chút sợ hãi trong lòng, song anh chàng không thể lùi bước, anh chàng bèn nắm chặt lấy tay Đường Bảo, thu hết dũng khí đáp, "Dạ vâng!"

Chát một tiếng, một cái tát vang dội hạ lên mặt Lạc Thập Nhất, Đường Bảo sợ hãi, "Thập Nhất!"

Lạc Thập Nhất ngẩng đầu, không để ý đến vệt máu trên khóe môi, kiên định nói, "Sư phụ, con muốn được ở bên Đường Bảo!"

"Con..." Ma Nghiêm tức giận chỉ anh chàng, "Nghiệt đồ!" Sau đó một chưởng đánh bay Lạc Thập Nhất, Đường Bảo mải mốt tiến tới ngăn trước người Ma Nghiêm, phòng ngừa y tiếp tục làm Lạc Thập Nhất bị thương.

Ma Nghiêm giận dữ nhìn Đường Bảo, song ngại Thiều Nguyệt nên y không dám xuống tay với con bé, song Lạc Thập Nhất là đồ đệ của y, y muốn xử trí thế nào thì sẽ xử trí như thế. Nghĩ vậy, Ma Nghiêm vung tay, lập tức có một đệ tử tới nhận lệnh, y nhìn chằm chằm Lạc Thập Nhất đang nằm dưới đất, "Mau nhốt Lạc Thập Nhất vào tiên lao cho ta!"

--- ------ ------ -----

Truyện Chữ Hay