Trong tiên lao tại Trường Lưu, Niết mở mắt nhìn về phía trước, tựa hồ muốn xuyên thấu qua những tấm bình phong để quan sát cảnh tượng trên quảng trường Trường Lưu, cậu khẽ nhấc môi, lẩm bẩm, "Cuối cùng cũng bắt đầu, Thiều Nguyệt à, đối diện với người trong thiên hạ, cô sẽ làm gì đây?"
Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt vừa mới tiếp đất, Đông Phương Úc Khanh đã mải mốt chạy tới, "Cốt Đầu!"
Hoa Thiên Cốt quay sang bật cười, "Đông Phương..."
"Nàng không sao chứ?" Đông Phương Úc Khanh lo lắng hỏi, sau đó quan sát Hoa Thiên Cốt từ trên xuống dưới, bộ trang phục màu đỏ trên người nàng quá đỗi chói mắt.
Hoa Thiên Cốt lắc đầu, nắm chặt tay Thiều Nguyệt, "Ta không sao đâu, có sư tôn ở đây, sao ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
Đông Phương Úc Khanh ngẩn người, nhìn mười ngón tay của cả hai đan chặt vào nhau, trong bụng trong dạ anh chàng ngập tràn cô đơn cùng vỡ lẽ, chẳng thể làm gì khác ngoài luôn miệng nói, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."
"Chủ nhân!"
"Cốt Đầu!"
Tử Mạch và Đường Bảo tiên phong chạy đến, một người kéo Thiều Nguyệt, một người bám Hoa Thiên Cốt, không ngừng hỏi tình trạng của cả hai. Thiều Nguyệt mỉm cười lắc đầu, đáp rằng Tử Mạch không cần lo lắng, cô rất ổn. Còn ở bên kia, Hoa Thiên Cốt với Đường Bảo đã sớm ôm chầm lấy nhau, Đường Bảo khóc lóc kể lể con bé nhớ nàng nhiều như thế nào, tìm khắp nơi cũng chẳng thấy nàng đâu, Hoa Thiên Cốt đành không ngừng an ủi Đường Bảo, còn giúp con bé lau nước mắt.
Tử Trúc đứng đằng sau Tử Mạch, trông thấy hai người vẫn bình an thì tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống. Nghê Mạn Thiên bây giờ đã là Chưởng môn một phát, nàng chỉ có thể đứng nhìn bọn họ từ phía xa, thấy Kiếm tôn và Thiên Cốt không sao, nàng cũng yên tâm, chỉ hơi chút kinh ngạc khi trông thấy luồng sức mạnh bao quanh Thiên Cốt có vẻ không tầm thường.
Sênh Tiêu Mặc quan sát Hoa Thiên Cốt, đứng sát lại gần Bạch Tử Họa, nhỏ giọng hỏi, "Chưởng môn sư huynh à, Hoa Thiên Cốt, con bé ấy..."
Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt một cái, bất đắc dĩ gật đầu, Sênh Tiêu Mặc giật mình nghiêng đầu nhìn, rồi tiếp đó hắn trông thấy Thiều Nguyệt bèn vội hỏi, "Vậy còn tiểu sư muội, nó..."
"Đệ còn chưa hiểu tính cách của Tiểu Nguyệt hay sao?" Bạch Tử Họa thở dài, Sênh Tiêu Mặc im lặng không đáp, đúng rồi nhỉ, cho tới bây giờ, tiểu sư muội vẫn luôn hành động theo trái tim mình, bất kể mọi trói buộc của thế gian, có lẽ trong mắt của con bé, Hoa Thiên Cốt mới là sự sống quan trọng nhất.
Ma Nghiêm đứng một bên nghe được cuộc đối thoại giữa Bạch Tử Họa và Sênh Tiêu Mặc, chả trách y cảm thấy luồng sức mạnh quanh Hoa Thiên Cốt cứ sai sai, hóa ra là Hồng Hoang. Ma Nghiêm trầm mặt xuống, thầm nhủ, không được, tuyệt đối không thể giữ lại Hoa Thiên Cốt nữa!
Nghĩ thế, Ma Nghiêm đột nhiên bật dậy, đánh một chưởng về phía Hoa Thiên Cốt, Vân Ẩn ở bên thấy Ma Nghiêm hành động bèn hét lên, "Chưởng môn, cẩn thận!" Cho dù Hoa Thiên Cốt không còn là Chưởng môn Thục Sơn, nhưng Vân Ẩn vẫn không thay đổi cách gọi nàng, bởi vì trong lòng hắn, Hoa Thiên Cốt mãi mãi là một vị Chưởng môn tuyệt vời.
Thiều Nguyệt phản ứng trước nhất, cô quay người đứng chắn trước Hoa Thiên Cốt, đưa tay cản trở một chưởng của Ma Nghiêm, sau đó dùng sức đẩy một cái, dùng nội lực bật ngược đòn đánh trở lại.
Ma Nghiêm giữ thăng bằng xong thắc mắc, "Sư muội, muội đang làm gì vậy?"
"Nghiêm sư huynh, ta tuyệt đối sẽ không để huynh đả thương Tiểu Cốt!" Thiều Nguyệt tỏ ra kiên định.
Ma Nghiêm chỉ Hoa Thiên Cốt, cố gắng tận tình khuyên bảo Thiều Nguyệt, "Sư muội! Trên người con nhãi đó có Hồng Hoang, nó là Yêu Thần, Yêu Thần xuất thế, thiên hạ tất đại loạn, chẳng lẽ muội định trơ mắt nhìn chúng sinh bị hủy diệt dưới tay nó hay sao?"
Thiều Nguyệt bình tĩnh trả lời, "Nghiêm sư huynh, vốn dĩ sức mạnh không phân chia tốt xấu, mấu chốt nằm ở người sử dụng nó mà, nếu một người sở hữu tâm địa độc ác chiếm được, thì chắc chắn người đó sẽ hủy trời diệt đất; nhưng nếu một người tâm hồn lương thiện có được nó, thì đó chính là cơ hội để tạo phúc cho nhân gian."
"Sư muội!" Ma Nghiêm tức giận, "Muội muốn bênh vực cho thứ nghiệt đồ ấy đấy bao giờ? Nó đã bị trục xuất khỏi Trường Lưu rồi!"
"Nghiêm sư huynh!" Thiều Nguyệt cau mày, "Tiểu Cốt mãi mãi là đồ đệ của ta, dù nàng không còn là đệ tử Trường Lưu thì sẽ vẫn là như thế."
"Muội..." Ma Nghiêm tức tối hất ống tay áo, quả thực y không biết nên khuyên nhủ Thiều Nguyệt thế nào nữa.
Thiều Nguyệt nhìn từng người, Bạch Tử Họa, Sênh Tiêu Mặc rồi đến Ma Nghiêm, "Sư huynh, Nghiêm sư huynh, Sênh sư huynh, ta vẫn sẽ ở bên chăm sóc Tiểu Cốt, ta tin rằng nàng tuyệt đối sẽ không sử dụng Hồng Hoang để hại người."
"Hừ, Kiếm tôn, cô thân là Thượng tiên Trường Lưu, thế mà lại dám đứng ra bảo đảm cho Yêu Thần, vậy cô muốn các phái trên tiên giới chúng ta phải tiếp tục tuân theo Trường Lưu như thế nào đây?" Ôn Phong Dư tiến tới châm chọc.
"Không sai, Thượng tiên Trường Lưu công khai bao che cho Yêu Thần, chẳng lẽ đó là nguyên tắc xử sự của tiên giới đệ nhất phái hay sao?" Doãn Hồng Uyên cũng bất bình.
"Ha," Thiều Nguyệt nhìn bọn họ đầy thâm ý, "Các ông, ngoài mặt thì nói là vì chúng sinh thiên hạ, thực ra thì rặt những người muốn chiếm đoạt Hồng Hoang làm của riêng. Cái gì mà Yêu Thần xuất thế, thiên hạ đại loạn chứ, cũng chỉ vì lòng người tham lam, vì muốn tranh giành Hồng Hoang nên mới tranh đấu với kẻ khác, để đến cuối cùng đổ hết toàn bộ tội lỗi lên Hồng Hoang để ruồng bỏ sai lầm của mình, chẳng lẽ đấy cũng là nguyên tắc xử sự của các ông hay sao?"
"Cô..." Doãn Hồng Uyên cả giận, "Kiếm tôn, ta kính trọng cô là Thượng tiên Trường Lưu, sao cô có thể ăn nói hồ đồ như vậy?" Còn Ôn Phong Dư lại chột dạ trầm mặc trước ánh mắt sắc bén của Thiều Nguyệt, quả thật y cũng muốn giành được Hồng Hoang, dạo trước đỉnh Ngọc Trọc đã bị tổn hại nặng nề vì điện Thất Sát, nếu y chiếm được Hồng Hoang, thế thì chắc chắn có thể phục hưng đỉnh Ngọc Trọc.
"Tiểu Nguyệt, không thể phớt lờ Hồng Hoang được, nhất định phải có một biện pháp xử lí thích đáng nó." Bạch Tử Họa chợt lên tiếng.
"Ta sẽ tìm ra biện pháp để Hồng Hoang mãi mãi biến mất, nhưng ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai khiến Tiểu Cốt gặp thương tổn!" Giọng nói của Thiều Nguyệt vang vọng khắp quảng trường Trường Lưu, khiến tất cả mọi người kinh hãi, từ xưa đến nay người ta chỉ nghĩ đến việc phong ấn Hồng Hoang, chưa từng ai nghĩ đến việc hủy diệt nó.
"Sao có thể chứ? Hồng Hoang là thần lực thượng cổ, sao cô có thể tiêu diệt nổi?" Ôn Phong Dư phản bác.
"Dĩ nhiên là có thể!" Hoa Thiên Cốt tiến tới, sánh vai cùng Thiều Nguyệt.
"Tiểu Cốt?" Thiều Nguyệt thắc mắc nhìn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt mỉm cười gật đầu, ý bảo Thiều Nguyệt hãy yên tâm.
"Ý ngươi là gì? Nói cho rõ ràng!" Ma Nghiêm tỏ vẻ nghiêm trọng.
"Tại Man Hoang, khi ta mới trở thành Yêu Thần, không thể khống chế được Hồng Hoang trên người mình, người khi đó đã ngăn cản ta, chính là sư tôn." Hoa Thiên Cốt đáp.
"Hoa Thiên Cốt, không phải vì ngươi muốn được ở lại bên Kiếm tôn nên mới nói như vậy đấy chứ?" Ôn Phong Dư nói, những người khác cũng có nghi vấn như thế, họ nhốn nháo hoài nghi nàng.
Hoa Thiên Cốt không hề bận tâm, nàng tiếp tục kể, "Bởi vì Kinh Lôi của Kiếm tôn là khắc tinh của Hồng Hoang, mục tiêu của thanh Kinh Lôi chính là để giết Yêu Thần." Thời điểm nàng trở thành Yêu Thần, có mấy lần nàng đã mơ thấy Kinh Lôi đâm về phía ngực mình, mà ngươi đang nắm chuôi Kinh Lôi, nàng lại không tài nào thấy rõ, song điều duy nhất nàng có thể chắc chắn, rằng đó không phải là sư tôn, mà là thân thể của một người đàn ông.
"Tiểu Cốt, nàng..." Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, quả đúng đối tượng của Kinh Lôi chính là Hồng Hoang, và đó cũng chính là di nguyện trước khi chết của vị chủ nhân đầu tiên - Lôi Hạo, nhưng sao Tiểu Cốt lại biết?
"Lời này là sự thật sao?" Bạch Tử Họa cau mày, chả trách chưa từng ai nghe nói về Kinh Lôi, trăm ngàn năm qua nó cũng chưa từng xuất hiện, đến tận mấy trăm năm trước mới lộ diện, chẳng lẽ là vì Hồng Hoang?
"Tôn thượng, chúng ta không thể chỉ nghe mỗi lời của mình Hoa Thiên Cốt được." Doãn Hồng Uyên đi tới, ông không yên lòng.
"Tử Họa à, đây là đại sự, phải thật thận trọng!" Ma Nghiêm nửa tin nửa ngờ.
Bạch Tử Họa một lòng tin tưởng, nhưng để người khác tin thì phải thêm lý do thuyết phục. Sênh Tiêu Mặc nhận ra sự khổ não của Bạch Tử Họa, hắn bèn nhìn Hoa Thiên Cốt, "Hoa Thiên Cốt, con định làm gì để chứng minh những gì mình nói không phải điều giả dối?"
Hoa Thiên Cốt khẽ đảo mắt, vuốt ve ống tay áo, "Nếu các người tận mắt trông thấy thì hẳn sẽ tin phải không?" Mọi người đồng thời cả kinh, Hoa Thiên Cốt dang rộng hai tay, khi nàng và sư tôn cùng thân mật thắm thiết, sấm sét bỗng dưng xông ra quấy rối, vậy chỉ cần nàng dùng tới Hồng Hoang, nhất định Kinh Lôi sẽ hành động.
"Tiểu Cốt, đừng!" Thiều Nguyệt ngăn nàng lại, "Ta sợ ta không thể khống chế nổi Kinh Lôi."
Hoa Thiên Cốt nhoẻn miệng cười, "Ta tin sư tôn mà!" Sau đó đất trời đột nhiên nổi gió bão, cuồng phong lồng lộng, bầu trời vốn đang quang đãng bỗng mây đen phủ kín, hết thảy mọi người bị kinh động bởi biến cố bất ngờ, hơn nữa trước uy lực của Hồng Hoang, ai nấy đều phải che mắt lại, không ngừng lùi về đằng sau.
Thiều Nguyệt đứng phía trước Hoa Thiên Cốt, cố gắng khắc chế sấm sét trong cơ thể, trên người cô đã bắt đầu xuất hiện những tia sét màu bạc nhỏ quấn quanh, dần dà, sấm sét ngày càng nhiều, cuối cùng Thiều Nguyệt hét lên, Kinh Lôi lao ra khỏi người cô, bay lên trời.
Nhất thời, sấm chớp cuồn cuộn phủ kín, từng luồng sét đánh xuống xung quanh Hoa Thiên Cốt, sau đó tạo thành một nhà tù bằng lôi điện, Hoa Thiên Cốt không thể chạy thoát, dù nàng có quay trái quay phải, tiến lên lùi xuống thì cũng sẽ chạm phải lớp bình phong che chắn bằng sét.
"Tiểu Cốt!" Thiều Nguyệt vội chạy đến, song cô cũng bị chặn ở bên ngoài, cô nhìn Hoa Thiên Cốt vẫn thản nhiên đứng đằng kia bèn ngẩng đầu hô to, "Kinh Lôi, mau dừng tay!"
Ai ngờ một ánh chớp lóe xuống, đánh vào Hoa Thiên Cốt đang ở ngay chính giữa, Hoa Thiên Cốt cắn chặt môi, không phát ra bất kỳ âm thanh nào, Thiều Nguyệt không ngừng sử dụng pháp lực hòng công kính tấm bình phong, nhưng cũng chỉ phí công, cô đành trơ mắt nhìn Hoa Thiên Cốt chịu đựng từng luồng sấm sét. ĐỘt nhiên sấm sét ngày một dày đặc, còn Hoa Thiên Cốt rốt cuộc cũng không thể chịu đựng thêm, nàng hét lên, bay vào giữa không trung, Kinh Lôi kiếm cũng lao xuống từ những tầng mây, nhắm thẳng đến Hoa Thiên Cốt.
Thiều Nguyệt lo sợ quan sát hết thảy, chợt nhớ khi còn ở Man Hoang, cô phải lấy máu của mình thì Kinh Lôi mới bình tĩnh lại, thêm cả, lúc còn ở động Hoang Phế, cũng vì Kinh Lôi đâm mình, dính máu của mình, nên mới quay về cơ thể cô.
Nghĩ đến đấy, Thiều Nguyệt dùng hết lực rạch một cái trên lòng bàn tay mình, một vết rách hiện ra, máu tươi phun trào. Thiều Nguyệt phi thân, đưa bàn tay phải loang lổ máu về phía tấm bình phong, quả nhiên khi lớp sấm sét chạm vào máu cô, chúng lập tức trở nên yếu ớt. Thiều Nguyệt thừa dịp vọt vào bên trong, ngăn ở bên trên Hoa Thiên Cốt, giơ lòng bàn tay phải, nghênh đón Kinh Lôi đang lao tới trực diện.
Hoa Thiên Cốt chậm rãi mở mắt, trông thấy hành động của Thiều Nguyệt, nàng đưa tay ra vô lực, muốn ngăn cản cô lại, song chỉ có thể trơ mắt nhìn, giọng nói yếu vô cùng, "Sư tôn ơi, đừng..."
Kinh Lôi hừng hực đâm xuống, phập, nó phản ứng lại với tay phải của Thiều Nguyệt, lan tỏa từng đợt sóng linh lực mạnh mẽ. Kinh Lôi vẫn còn khuynh hướng tiếp tục lao xuống, song thời điểm mũi kiếm tiếp xúc với máu Thiều Nguyệt, bỗng dưng thanh kiếm chấn động mãnh liệt, vì thế mới dần bình tĩnh trở lại, sau đó từ từ biến mất, quay về thân thể cô.
Thiều Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vừa quay người đã thấy Hoa Thiên Cốt đang rơi, cô mải mốt phi thân đi tiếp lấy nàng, ai ngờ trong một cái nháy mắt chạm vào người Hoa Thiên Cốt, sấm sét trong người cô lập tức tương khắc với Hồng Hoang trong cơ thể Hoa Thiên Cốt, đánh bay hai người đi cùng một lúc.
"Tiểu Nguyệt!" Bạch Tử Họa vẫn luôn chú ý quan sát tình huống bên này, chàng vội phi thân đỡ lấy Thiều Nguyệt.
"Bé con thân yêu!" Sát Thiên Mạch phản ứng trước nhất, mải mốt tiếp đón lấy Hoa Thiên Cốt.
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt không sao cũng an tâm, cô đẩy Bạch Tử Họa ra, đối mặt với tất cả mọi người đang đứng trên quảng trường, nâng tay phải của mình lên, trên lòng bàn tay vẫn còn những tia sét như ẩn như hiện, cô cảnh cáo, "Ta sẽ từ từ nghĩ ra cách để tiêu trừ Hồng Hoang, song trước đó, nếu các người dám động tới Tiểu Cốt, ta - Thiều Nguyệt... chắc chắn sẽ không... hạ-thủ-lưu-tình!" Dứt lời, Thiều Nguyệt phóng ra toàn bộ sấm sét từ trên tay, trong nháy mắt, những luồng lôi điện lấy cô làm vị trí trung tâm, khuếch tán đi bốn phương tám hướng khiến những kẻ khác hoảng sợ liên tiếp lùi về phía sau, nhất là những người đang ôm ấp ý định bất chính.
Thiều Nguyệt quay đầu nói với Bạch Tử Họa, "Sư huynh, ta phải dẫn Tiểu Cốt đi thôi."
"Không thể được!" Ma Nghiêm vội ngăn cản, "Trên người Hoa Thiên Cốt có Hồng Hoang, sao có thể thả cho con nhãi ấy tự do ở bên ngoài chứ? Nhỡ đâu..." Ôn Phong Dư và Doãn Hồng Uyên gật đầu tán thành.
"Nghiêm sư huynh!" Thiều Nguyệt bất đắc dĩ, sao anh ta lại có thể bảo thủ như vậy chứ.
"Ta tin Kiếm tôn!" Nghê Mạn Thiên lên tiếng, nàng tới bên cạnh Thiều Nguyệt, "Ta tin Kiếm tôn, tin vào thực lực của Kiếm tôn, chúng ta cũng quá rõ rồi, ta chắc rằng vị nào có mặt tại đây, ít nhiều cũng từng chịu ơn huệ của Kiếm tôn, chẳng lẽ các người vẫn chưa tin tưởng vào Kiếm tôn hay sao?"
Chưởng môn mới nhậm chức của môn Thiều Bạch - Vệ Tích tiến đến, "Ta tin Kiếm tôn!"
Chưởng môn Thục Sơn - Vân Ẩn cũng bước lên, "Ta cũng tin Kiếm tôn!"
Sát Thiên Mạch nhẹ nâng cằm, giao Hoa Thiên Cốt cho Đường Bảo, sau đó nhìn tất cả mọi người bằng nửa con mắt, "Hừ, Thiều Nguyệt và bé con vốn là sư đồ, các ngươi làm gì có tư cách để ngăn cản bọn họ," Sát Thiên Mạch bất mãn phất ống tay áo, "Chỉ cần các ngươi không ai gây khó dễ cho Thiều Nguyệt với bé con, thì ta đây - Sát Thiên Mạch ngay giờ khắc này sẽ hứa, điện Thất Sát tuyệt đối sẽ không cướp đoạt Hồng Hoang!"
Hồng Cơ cũng tiến tới, "Yêu giới của ta cũng tuyệt đối sẽ không tranh giành Hồng Hoang!" Sau đó Thiều Nguyệt và bà nhìn nhau mỉm cười.
Ma quân không cam lòng nắm chặt trường kích trong tay, Sát Thiên Mạch nghiêng đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo thì hắn mới đành không tình nguyện nói, "Ma giới của ta... cũng không tranh đoạt!"
Các phái tiên giới trố mắt nhìn nhau, vốn dĩ bọn họ vẫn luôn sợ người trong giới yêu ma sẽ đoạt được Hồng Hoang, gây mất cân bằng giữa tiên giới và giới yêu ma, thế thì tiên giới sẽ rơi vào vị thế bất lợi. Bây giờ giới yêu ma lại bảo sẽ không tranh đoạt, nếu bọn họ cứ tiếp tục kiên quyết thì chẳng phải còn không bằng cả yêu ma hay sao, thế là toàn bộ rối rít nhìn về phía Bạch Tử Họa, chờ chàng làm ra quyết định sau cùng.
Bạch Tử Họa đứng lên bậc thang trên cùng, tuyên bố, "Thượng tiên Trường Lưu - Thiều nguyệt cùng thanh kiếm Kinh Lôi tương khắc với Hồng Hoang, là thần khí duy nhất trên thế gian có thể ngăn cản Hồng Hoang, hiện tại sẽ giao người sở hữu Hồng Hoang - Hoa Thiên Cốt cho Thiều Nguyệt trông nom. Nếu có một ngày, Hồng Hoang gây nguy hại cho thế gian, ta - Bạch Tử Họa nhất định sẽ đích thân đưa Yêu Thần Hoa Thiên Cốt về Trường Lưu xử trí!"
--- ---------