(edited by manhvaivun)
Con phố lớn trong đêm khuya vắng tanh, ánh đèn đường mờ vàng hiu hắt chiếu lên người đổ ra một cái bóng thật dài.
Người trước mặt đi đường ngã trái ngã phải một hồi, cuối cùng mới trực tiếp ngồi lên vỉa hè. Tư thế ngồi như một nhóc học sinh tiểu học, nghiêm túc đặt hai tay lên đầu gối, lưng thì ưỡn đến thẳng tắp.
Từ Thanh đứng nhìn Thẩm Phàm dưới một ngọn đèn đường cách đó rất xa, tay hắn cắm vào túi quần, không do dự mà định tiến lên tìm Thẩm Phàm. Hắn cũng không nói được tại sao bản thân muốn đi theo Thẩm Phàm khi thấy cậu đi ra khỏi bar, có lẽ hắn thấy gương mặt Thẩm Phàm đỏ bừng nên có chút không yên lòng sợ người đàn ông kia sẽ trả thù.
Nhưng Thẩm gia là treo con mình trên đầu quả tim lá phổi ai lại dám trả thù?
Hắn từ trong túi lấy ra một hộp thuốc lá, rút ra vài điếu rồi nhen lửa.
Từ sau màn khói thuốc lượn lờ, hắn thấy một người đàn ông xa lạ đi tới trước mặt Thẩm Phàm rồi ngồi xổm xuống nói chuyện cùng cậu.
Lông mày hắn không tự chủ mà cau chặt lại, rồi dần tiến đến gần bọn họ.
Hắn cũng không biết người đàn ông đó đang nói cái gì lại khiến cho Thẩm Phàm ngốc ngốc gật đầu, gương mặt của người đàn ông cong lên dường như rất vui vẻ, thân thủ cũng nhanh chóng bắt lấy cánh tay Thẩm Phàm, muốn kéo cậu đi.
Thẩm Phàm trì độn mà nhìn chằm chằm người đàn ông đó hồi lâu, rồi đột nhiên liều mạng giằng co, kêu lớn: "Buông, buông tôi ra!"
Người đàn ông lập tức sốt sắng muốn che miệng Thẩm Phàm, nhưng lại bị một cái tay ngăn lại.
"Buông cậu ấy ra"
Giọng nói Từ Thanh trầm xuống, khi nói chuyện luôn khiến người nghe cảm thấy hắn đang không cao hứng. Nhưng nếu ở cùng hắn trong một thời gian dài, sẽ phát hiện thật ra loại âm thanh này của hắn còn mang đến cho người khác cái cảm giác như thì thầm của những người đang yêu nhau.
Nhưng người đàn ông này là một người xa lạ đương nhiên sẽ không cảm thấy như vậy, hắn ta rất rõ ràng Từ Thanh "lai giả bất thiện" () nhưng bản thân cũng không muốn từ bỏ con mồi đã dâng tận miệng này: "Đây là bạn trai tôi, chúng tôi đang cãi nhau, anh đừng xen vào!"
Từ Thanh nhìn về phía Thẩm Phàm, cậu cũng dùng đôi mắt sáng nhìn về phía hắn, cười trông rất ngọt ngào, như một con thú cưng đang chờ chủ nhân đón về nhà, rất ngoan ngoãn rất đáng yêu.
Từ Thanh ồ một tiếng, nhếch miệng: "Thật đúng lúc, tôi cũng là bạn trai cậu ấy"
Hắn quay đầu nhìn Thẩm Phàm đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, âm thanh mang theo ý cười hỏi: "Cậu đến cùng là có mấy người bạn trai?"
Người đàn ông trừng Từ Thanh, có chút không muốn nhượng bộ nói: "Anh cũng ít nhiều chuyện đi, ba người chúng ta, tóm lại là đi được chưa"
Một luồng khí tức vô danh từ ngực bốc kên, tâm tình của hắn cũng rất ít khi lộ ra ngoài như thế, Từ Thanh nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông: "Biến"
Người đàn ông cười lạnh rồi đem Thẩm Phàm kéo lên bên cạnh mình: "Đi cũng được nhưng cậu ta phải đi cùng tôi"
Thẩm Phàm vội vàng lắc đầu rồi giang hai tay về phía Từ Thanh, dùng âm thanh như đang làm nũng: "Tôi không đi! Tôi muốn Từ Thanh, Thanh Thanh đưa em về nhà nha!"
Người đàn ông sững sờ, ánh mắt dừng trên hai ngươi quét qua quét lại, nói: "Hai người thật sự là người yêu sao?"
Từ Thanh kiềm chế lại cơn giận, rồi giơ giơ điện thoại di động lên: "Anh có đi hay không? Không đi tôi báo cảnh sát"
Người đàn ông liền cắn rằn: "Mẹ kiếp, xem như anh lợi hại" Nói rồi liền hùng hổ bỏ đi. Người đàn ông vừa đi, Thẩm Phàm liền vô cùng đáng thương mà ngồi xổm xuống, trưng lên gương mặt mong chờ nhìn Từ Thanh.
Từ Thanh khịt mũi một tiếng, cũng ngồi xổm xuống hỏi: "Không đi?"
Thẩm Phàm giương đôi mắt đen tròn trong bóng tôi, ngọng nghịu nói: "Thanh Thanh, ôm!"
Từ Thanh nhíu mày: "Không ôm, cậu rốt cuộc uống bao nhiêu rượu mới say thanh dạng ngốc ngốc này hả?"
Từ Thanh làm như nghe không hiểu hắn, đem đầu hướng đến ngực hắn cọ cọ, dính dính nhơm nhớp mà muốn ôm lấy hắn. Từ Thanh không có cách nào đành đem cậu ôm lên, hỏi: "Nhà em ở đâu?"
Đợi nửa ngày không có ai trả lời hắn mới cuối đầu nhìn, thì ra Thẩm Phàm đã nằm nhoài trên bả vai hắn ngủ khò khè từ lâu.
Từ Thanh đựng lại một chút, suy tư vài giây mới lấy điện thoại di động ra kêu một chiếc taxi.
Từ Thanh đem cậu ôm vào trong lòng, gương mặt trông rất khó coi mà móc ra chìa khóa mở cửa. Một bên hắn thấy mình không nên quản việc này, đồng thời một bên lại cảm thấy may mắn khi bản thân nhiều chuyện đi quản chuyện vô bổ này.
Lúc vừa vào cửa, Thẩm Phàm đã tỉnh rồi nên cậu liền nhanh chóng đánh giá hoàn cảnh chung quanh.
Phòng ở của Từ Thanh là thuê phòng thô sau đó tự mình trang trí, không tính là nhỏ nhưng cũng không hề lớn. Căn phòng chưa tới mét vuông, trang trí tối giản nhưng lại không hề đơn giản. Những nội thất trang trí đều là hàng hiệu, hàng tốt, hẳn là hắn rất chú trọng về chất lượng sinh hoạt. Đồ vật cũng được sắp xếp gọn gàng, có lẽ thường được dọn dẹp.
Từ Thanh thấy cậu tỉnh rồi liền buông tay đang ôm cậu ra, lui về phía sau vài bước hỏi cậu: "Có muốn tắm không?"
Trong mắt Thẩm Phàm chợt lóe lên một cái, âm thanh vẫn có chút nhõng nhẹo: "Tắm, Thanh Thanh tắm cho em nha"
Từ Thanh không hề trả lời mà tự mình đi vào phòng ngủ, qua chốc lát lấy ra một cái áo ngủ vải bông ném cho Thẩm Phàm: "Tự mình tắm rửa"
Thẩm Phàm oan ức ồ lên một tiếng, rồi ôm lấy áo ngủ một mình đi vào phòng vệ sinh.
Từ Thanh lấy một tấm chăn đặt trên ghế sô pha, hắn vừa quay đầu lại liền thấy Thẩm Phàm một thân hơi nước chỉ mặc đồ ngủ mà còn để trần cái đùi lớn đang đứng ở phía sau.
Trên trán hắn gân xanh cứ thình thịch mà nhảy, hắn nhắm mắt lại, ổn định lại tâm tình một chút rồi mới nói: "Cậu tại sao không mặc quần?"
Thẩm Phàm mím môi, cùng hắn nhìn nhau nửa ngày mới nói: "Anh không phải bạn trai em sao?"
Từ Thanh sửng sốt một lúc mới nhớ ra điều vữa nãy hắn nói trước mặt người đàn ông kia liền trầm mặc một chút, nói: "Vừa nãy là lừa gạt tên đó, nếu không cậu cho rằng cậu có thể thoát khỏi hắn?"
Thẩm Phàm bĩu môi, lên án nói: "Nhưng mà em tin chuyện đó mà"
Từ Thanh liếc mắt nhìn cậu: "Tỉnh rượu? Tỉnh rồi thì về nhà đi"
Thẩm Phàm trong phút chốc cuống lên, bèn bổ nhào về hướng thân thể hắn, trực tiếp đem người đẩy ngã trên salông. Thẩm Phàm dùng đùi lớn cọ cọ hắn, cùng hắn chóp mũi đối chóp mũi, trên người mang theo hương thơm của sữa tắm cùng hơi nước vây lấy hắn.bg-ssp-{height:px}
"Anh thật sự không thích em sao?" Thẩm Phàm âm sắc nặng nề mà nhìn hắn.
"Không thích" Từ Thanh mặt không biểu tình, trực tiếp đẩy Thẩm Phàm ra.
Thẩm Phàm mím mím môi, lời nói thốt ra như đang hạ một quyết tâm rất lớn: "Em có thể làm mà, chỉ cần anh đồng ý cùng em thử thôi"
Từ Thanh nhờ người bạn xấu Đỗ Chu Vân mà biết và là có ý gì. Đỗ Chu Vân còn đặc biệt giới thiệu đối tượng yêu thích cho hắn, mới bắt đầu là nữ, lúc phát hiện không thành liền chuyển sang nam. Từ Thanh cũng không muốn không cho bạn thân mặt mui, nên cũng đi mấy lần, nhưng kết quả đều gặp phải những kẻ đói khát , thiếu chút nữa đã bị kéo vào rừng cây nhỏ cho nên từ đó hắn cũng không đi nữa.
Trong lòng hắn nghĩ, Đỗ Chu Vân nếu như không nghe lời ba mình gầy dựng sự nghiệp, mà lại đi mở một công ty môi giới kết hôn thì hiện tại chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất bà mai ở thành phố W này.
Từ Thanh nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên nở nụ cười. Thẩm Phàm thấy nụ cười của hắn liền có chút hoảng thần, lắp bắp nói: "Có gì vui hả, anh, anh cười cái gì a?"
Từ Thanh liền ngưng cười, nói: "Tôi đối với tình yêu thật sự không có hứng thú"
Thẩm Phàm trong phút chốc khóe miệng cứng lại, rồi đột nhiên nhanh trí nói: "Chúng ta kết hôn ở đâu hả? Đột xuất kết hôn em cũng chấp nhận mà!"
Mạch não Từ Thanh bị Thẩm Phàm làm cho kinh sợ, liền trừng Thẩm Phàm, nửa ngày cũng không nói nên lời. Nên Thẩm Phàm đành tự mình lầm bầm lầu bầu: "Nếu như chúng ta kết hôn thì phải ra nước ngoài, anh cảm thấy đến Las Vegas thế nào? Em sẽ không để cho anh chịu thiệt đâu, tài sản em đứng tên sẽ chia cho anh phân nữa nha..."
Từ Thanh: "Tôi không cần, tôi thật sự không cần tài sản của cậu, tôi cũng không muốn kết hôn. Tôi là một người tốt, chỉ cần một người ăn no cả nhà không đói ()"
Miệng Thẩm Phàm hơi ngỏng lên, cậu đối với việc Từ Thanh từ chối lần đầu cũng không có phản ứng mãnh liệt như vậy. Thẩm Phàm ngồi trên thảm trải sản Ba Tư màu đỏ sậm, mất mát mà cúi thấp đầu, đôi chân trắng nõn nổi bật lên màu đỏ sậm của thản trải sàn càng làm tôn lên một cảm giác tình dục rất thanh thuần.
Từ Thanh dời tầm mắt đang dính vào trên đùi Thẩm Phàm, chuẩn bị rời khỏi gian phòng.
"Từ Thanh, anh thật sự rất khó để theo đuổi..."
Từ Thanh quay đầu lại nhìn về phía người đang ngồi trên mặt đất: "Không dùng tiền được liền khó theo đuổi sao?"
Thẩm Phàm nhìn vào mắt Từ Thanh nói: "Anh rõ ràng là yêu em mà, tại sao anh không thừa nhận, tại sao không chịu đi cùng em?"
Từ Thanh quay đầu đi, xoay người bỏ về phòng: "Cậu ở đâu thấy tôi yêu thích cậu hả?"
Thẩm Phàm trừng mắt nhìn bóng lưng của Từ Thanh, rồi lớn tiếng nói: "Từ Thanh, anh chính là nhát gan! Em biết chuyện của nhà anh rồi! Chính vì cái này mà anh không chịu nói chuyện yêu đương, lại còn không dám kết hôn, anh chính là một kẻ hèn nhát!"
Từ Thanh sững người một lúc liền xoay người lại, sắc mặt âm trầm: "Cậu nói cái gì?"
Thẩm Phàm bị sắc mặt âm trầm của hắn hù dọa, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Anh không cần bởi vì chuyện trước kia mà không dám yêu đương, không dám kết hôn, anh không cần phải thế! Thật sự không cần!"
Từ Thanh cười lạnh nhìn cậu: "Cậu thì biết cái gì? Cậu biết mẹ tôi vì người đàn ông kia cùng đứa con riêng của hắn làm cho tức giận đến tái phát bệnh tim sao? Cậu biết người đàn ông đó trước khi bị bắt đã đem con riêng của mình cùng tiểu tam của gã đưa ra nước ngoài, rồi tự mình ngồi tù sao?"
Năm đó chuyện của gã tại thành phố W bị làm lớn đến độ sôi sùng sục lên, Tần gia năm đó liền trở thành nhân vật chính trong vụ việc bê bối ở thành phố W. Từ Thanh khi ấy chưa từng vui mừng như vậy bởi vì hắn được đổi thành họ của ông ngoại.
Ba của Từ Thanh tên Tần Tiếu Tuấn, là một tiểu tử nghèo đi ra từ khe suối. Chuyện của Tần Tiếu Tuấn với mẹ hắn chính là một bộ phim truyền hình cẩu huyết, một tiểu tử nghèo cùng một đại tiểu thư nhà giàu.
Năm đó Tần Tiếu Tuấn là ở rể để tiến vào Từ gia, mà lúc đó Từ gia trên con đường làm quan cũng có chút quan hệ nên Tần Tiếu Tuấn được tiến vào một đơn vị trong cơ quan, dần dần được bốc thẳng lên, càng làm càng lớn, cũng càng ngày càng có tiền.
Tiểu tam của Tần Tiếu Tuấn ở quê là con dâu nuôi từ bé, là thanh mai trúc mã cùng gã lớn lên. Năm tuổi đã sinh con trai cho Tần Tiếu Tấn, lúc cô ta nói ra điều này lại như khẳng định rằng tiểu tam thật sự chính là Đại tiểu thư của Từ gia.
Mà Đại tiểu thư của Từ gia làm sao có thể tiếp nhận nổi chuyện như vậy? Đột nhiên từ vợ chính biến thành tiểu tam, chồng của mình cũng là chồng của người khác, hơn nữa còn là ba của đứa con của người ngoài.
Đại tiểu thư của Từ gia bản thân đã có bệnh về tim, cho nên Từ gia ngay từ nhỏ đã đem bà nâng trong lòng bàn tay, cho dù ông ngoại rất không hài lòng với Tần Tiếu Tuấn, nhưng chỉ vì con gái mình thích mà cũng không có phản đối.
Ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, Đại tiểu thư của Từ gia lại trở bệnh phải đưa vào bệnh viện, còn tiểu tam và đứa con riêng ấy lại được đường đường chính chính rước vào biệt thự của Tần gia.
Sau đó không lâu, Đại tiểu thư của Từ gia cuối cùng lại ôm nỗi hận mà chết, ông ngoại hắn vì trả thù Tần Tiếu Tuấn mà đi tố cáo Tần Tiếu Tuấn, tiểu tam cùng đưa con riêng kia đã sớm được đưa đến nước ngoài, những người đó trước khi đi còn mang theo phân nửa tài sản của Tần gia.
Nhà ông ngoại hắn phần lớn là phụ nữ, công việc làm ăn của Từ gia khi ấy lại bị người ta ám hại liền xuống dốc không phanh, ông ngoại hắn cuối cùng vì đau buồn mà chết.
Thẩm Phàm không biết từ đâu lấy ra dũng khí, quát lên với Từ Thanh: "Em biết, em biết hết, nhưng anh tin em một có được hay không?!"
Ngực Thẩn Phàm vì tức giận mà kịch liệt phập phồng.
Từ Thanh nhớ lại mẹ hắn lúc nằm ở trên giường bệnh, bà gầy trơ xương, hai hốc mắt cũng bị lõm vài rất sâu, dáng vẻ xinh đẹp khi xưa đã không còn.
Mẹ nắm lấy tay hắn, âm thanh ôn nhu trước sau như một mà nói với hắn: "Thanh, sau này không được giống như mẹ, mẹ quá ngu ngốc..."
Mẹ hắn dùng bàn tay gầy kiềm chặt đau đớn trong hắn, đôi mắt của bà vì quá gầy mà nổi lên gắt gao nhìn chằm chằm hắn, như muốn đem hình ảnh của hắn ghi tạc vào trong lòng.
Bàn tay gầy ấy của mẹ hắn bỗng dưng buông lỏng, đôi mắt mạnh mẽ đang kiềm chặt lòng hắn cũng dần buông xuôi. Đầu óc bé nhỏ của Từ Thanh khi ấy trở nên trống rỗng, hắn không còn nghe thấy gì cả chỉ biết cầm lấy tay của mẹ mình mà lay lay, nhưng bà cũng không có phản ứng.
Ông ngoại đứng bên cạnh hắn, thần sắc sáng láng của ông lúc trước bây giờ lại trở nên già nua, tiều tụy. Từ Thanh ôm lấy chân ông ngoại hắn mà gào khóc, ông ngoại sờ sờ đầu hắn, dùng khăn mùi soa trong túi áo mà xoa xoa khóe mắt hắn.
Cuối cùng hắn được ông ngoại khuyên lơn, bèn lấy ra một chiếc khăn tay nhỏ trong túi rồi lau đi những giọt nước mắt tràn ra từ khóe mặt mình, rồi nói: "Mẹ, con biết rồi"
Đó là kí ức cuối cùng của Từ Thanh về mẹ của mình, hắn nhìn Thẩm Phàm rồi lắc đầu: "Thẩm tổng, tôi chỉ là một người viết sách, tôi không giống như người mà cậu tưởng tượng đâu, lại càng không chơi nổi trò rượt đuổi cùng cậu"
() lai giả bất thiện: nguyên câu là "lai giả bất thiện/thiện giả bất lai": chỉ người đến nhưng không có ý tốt, nếu có ý tốt thì đã không đến.
() nguyên văn là thế này "一人吃饱全家不饿"
nhưng tớ không tìm được câu chuẩn xác nhất để dịch ra nên chỉ có thể để link về ý nghĩa của nó ở đây
[edit ngày ..]