(edited by manhvaivun)
Tiếng gõ cửa vang lên, Từ Thanh đặt laptop xuống rồi xỏ dép lê đi ra cửa. Hắn nhìn qua mắt mèo thì nhìn một gương mặt long lanh đang tươi cười đến xán lạn đối diện với hắn, hắn đứng bên trong suy nghĩ nửa giây mới mở cửa, nhưng chỉ mở ra một cái khe nhỏ.
Gương mặt của Thẩm Phàm lập tức xuất hên ở bên ngoài khe cửa, cậy giơ thức ăn trong tay lên, ở bên ngoài hướng đến chỗ hắn quơ quơ: "Từ tiên sinh, số đuôi , thức ăn của ngài ở bên ngoài đây ạ"
Từ Thanh đã tưởng tượng đến Thẩm Phàm làm thế nào mà trở thành một cậu nhóc giao thức ăn với gương mặt giảo hoạt như vậy mà gõ cửa nhà mình.
Từ Thanh duỗi một cái tay ra muốn lấy thức ăn, nhưng Thẩm Phàm đã chạy trốn về sau một chút, mặt mày liền rủ xuống, trong đôi mắt còn lóe lên một tầng sương, làm ra một bộ dáng rất đáng thương.
Từ Thanh nhíu mày, không nói gì. Thẩm Phàm mím môi một cái, ngóng ngóng mà nhìn Từ Thanh nói: "Em còn chưa ăn cơm...Em có thể cùng ăn với anh không?"
Thẩm Phàm biết rõ bản thân khi lớn lên rất ưa nhìn và cũng rất biết lợi dụng vẻ đẹp của mình. Khi cậu muốn dùng mỹ nhân kế để thực hiện mục đích của mình, cơ hồ đều là trăm trận trăm thắng, chưa từng bị thất bại.
Nhưng âm thanh Từ Thanh lại rất lạnh nhạt: "Tôi chỉ đặt một phần thức ăn ở bên ngoài"
Biểu tình Thẩm Phàm cứng đờ, nhưng lập tức lộ ra một nụ cười rất long lanh, cậu liền đem hộp cơm trưa của mình quơ quơ trước mặt Từ Thanh: "Em có mang theo cơm của mình, chúng ta ăn cùng nhau, được không anh?"
Từ Thanh dùng ánh mắt xem xét thật kỹ nhìn cậu phút chốc, nói: "Thẩm tổng, tôi chỉ là một người viết sách, tôi không chơi nổi cũng không muốn chơi, ngài hãy tìm người khác mà chơi đùa đi"
Thẩm Phàm không nghĩ tới Từ Thanh lại từ chối thẳng thắn như vậy, thắng thắn lại dứt khoát. Cậu đây là lần đầu tiên bị người khác cự tuyết như cậy, cả người cậu khựng lại một lúc, trong nháy mặt cả khuôn mặt liền xụ xuống.
Từ Thanh cho là cậu muốn nổi nóng với mình nên đem cửa mở ra thêm một chút rồi lẳng lặng chờ đợi, chờ Đại thiếu gia trước mặt này bùng phát xong cơn giận với mình liền mất hứng rời đi.
Nhưng mà hắn nghĩ lầm rồi, người trước mặt quật cường ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt muốn khóc nhưng không khóc, ngay cả giọng nói đều rất oan ức: "Anh tại sao lại cảm thấy em muốn chơi đùa? Em là thật sự yêu thích anh mà"
Yêu thích? Buồn cười thật, hắn có gì đáng giá để yêu thích sao? Chỉ bởi vì vài cuốn sách và một lần gặp mặt mà yêu thích hắn? Hắn lãnh khốc nghĩ, Thẩm Phàm kia ngay đến việc yêu thích người khác cũng quá mức tùy tiện như vậy.
"Có đúng không?" Âm thanh của Từ Thanh rất lạnh lùng, mà trong đó còn mang theo sự trào phúng nhàn nhạt.
Giọng nói trào phúng của hắn rõ ràng là đang kích thích người ngoài cửa. Thẩm Phàm trừng hai mắt, âm thanh cậu liền tăng lên vài đề-xi-ben: "Anh không tin em?!"
Từ Thanh động động khóe miệng, rồi câu lên một độ cong băng lãnh: "Tôi tin, nhưng cái yêu thích của cậu với cái yêu thích đối với một con mèo đáng yêu, một quyển sách hay và một đóa hoa tươi đẹp nó khác nhau ở chỗ nào? Cậu thậm chí còn chưa từng hỏi tôi có phải là đồng tính luyến ái không"
Thẩm Phàm bị lời của Từ Thanh làm nghẹn đến nữa ngày, mới thốt ra một câu: "Em không thích mèo, em cũng không thích hoa, em chỉ thích xem sách của anh, còn nữa, anh là thẳng nam sao?"
Câu trả lời thẳng thắn trực tiếp của cậu đã đánh thẳng vào lòng Từ Thanh. Người này tính đã không thận trọng lại còn ngây thơ, rõ ràng đã hai mươi tuổi nhưng trên người vẫn còn mang theo sự trẻ trung rực rỡ của một thiếu niên.
Từ Thanh thở dài: "Không phải, tôi không phải. Nhưng vấn đề không phải là cái này..."
Thẩm Phàm liền bất mạn nói: "Em biết việc em đồng tính là không sai, anh vừa nhìn liền thấy là gay mà. Nếu anh là gay, mà em cũng vậy, hơn nữa dáng dấp em còn trông đẹp mắt đến thế, tại sao anh không thể thử cùng em hả?"
"Tôi không phải là đồng tính luyến ái, tôi không thích ai cả, hơn nữa, tôi còn là người theo chủ nghĩa độc thân" Gương mặt Từ Thanh không hề có cảm xúc nói.
Hắn thừa nhận Thẩm Phàm có một loại tính chất đặc biệt hấp dẫn hắn, nhưng hắn cũng sẽ không vì loại tính chất đặc biệt này mà thay đổi suy nghĩ của chính mình. Đồng thời việc của Thẩm Phàm, hắn cũng không phải hoàn toàn không biết.
"Em...sẽ không để ý anh nói thế nào, em đều sẽ không bỏ qua anh đâu. Em thật sự yêu thích anh, dù đó là sách hay là con người của anh, em đều thích!" Thẩm Phàm bị liên tiếp cự tuyết hai lần, trong lòng liền bùng lên lửa giận, hầm hừ mà lấy thức ăn ngoài và hộp cơm trong tay nhét vào lồng ngực của Từ Thanh rồi bỏ chạy.bg-ssp-{height:px}
Từ Thanh nhìn thức ăn cùng hộp cơm màu trắng trong lồng ngực, cảm giác gân xanh trên đầu đang hằn lên. Hình tượng của Thẩm Phàm trong lòng hắn triệt để biến thành một con tiểu hồ ly lông xù đuôi to, trên mặt đều là oan oan ức ức, trong mắt lại lóe lên tinh quang đỏ rực.
Thẩm Phàm từ lần sau liền đến liên tiếp mấy ngày, Từ Thanh đều chưa mở cửa cho Thẩm Phàm, chỉ cho đem cơm hộp treo ở cửa, bất quá Thẩm Phàm cũng không có lấy đi. Thẩm Phàm mỗi lần đi đều là do bị hắn chọc tức mà đi, gõ cửa đến bị hàng xóm đi ra mắng Từ Thanh cũng không chịu mở cửa.
Trong quán rượu, ánh đèn lờ mờ tạo nên một bầu không khí ám muội, mọi người trên sàn nhảy đều rất rực lửa, Từ Thanh bưng chén rượu ngồi ở ghế dài bên trong nhưng tầm mắt trôi dạt đến người đang ngồi ở trên cao kia.
Hắn cũng không nghĩ tới, lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Phàm sẽ là ở đây. Có điều hắn cũng không thấy đây là ngoài ý muốn, Thẩm Phàm là người nổi tiếng trong danh sách nên xuất hiện ở đây cũng không ngạc nhiên mấy.
Chỉ có điều người đàn ông đang ở cùng với Thẩm Phàm kia, hắn nhìn rất quen mắt. Hắn ở trong đầu liền bắt đầu tìm kí ức liên quan đến người đàn ông kia, không bao lâu liền nhớ ra, người đó cũng là một tác gia mà hắn đã gặp trong một hội nghị tẻ nhạt.
Thấy Thẩm Phàn đối với người đàn ông này lộ ra khuôn mặt tươi cười khiến trái tim Từ Thanh như bị một cái gai đâm vào, trông hai người đặc biệt chói mắt. Dù hắn biết bản thân không nên sản sinh ra loại ý nghĩ này bởi nếu đã từ chối Thẩm Phàm thì không nên có ý tưởng như thế, nhưng hắn kiềm chế không được.
Từ Thanh buồn bực mà uống rượu, người bạn thân Đỗ Chu Vân bên cạnh thuận theo ánh mắt của hắn nhìn theo, không có ý tốt mà nở nụ cười: "Ha, ánh mắt của chúng ta rất tốt, mặc dù chúng ta chỉ là bạn đồng hành nhưng người anh em, tôi tin tưởng cậu. Với mị lực của chúng ta thì chàng trai kia, chắc hẳn sẽ không bao giờ bị mê hoặc bởi phụ nữ mà sẽ dần tiến vào thế giới gay. Mà chúng ta lại chính là cực phẩm trong giới gay này, cậu nhóc tiểu này thật sự không nên tay trong tay" (tớ không rõ anh này đang nói cái chi nữa...)
Từ Thanh nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Đỗ Chu Vân một cái làm Đỗ Chu Cân ngậm miệng lại, hắn cười lạnh một tiếng: "Cậu xem rõ cậu ta là ai chưa?"
Đỗ Chu Vân lúc này mới nheo mắt lại nhìn kĩ một chút mặt của Thẩm Phàm, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại, Đỗ Chu Vân nhỏ giọng nói: "Này! Tôi còn tưởng rằng cậu đang nhìn người khác, thì ra nhìn nửa ngày là nhìn cậu ta. Cậu cũng đừng coi trọng cậu ta, sẽ bị chơi đùa đến chết đấy"
Từ Thanh híp mắt một cái, lại nhấp một hớp rượu: "Không biết"
Đỗ Chu Vân cũng không biết bản thân nói việc không nên coi trọng nếu không sẽ bị chơi đùa đến chết là có đúng hay không, chỉ có thể tiếp tục khuyên bảo: "Lão Từ, cậu không ở trong cái giới này cậu không biết, Thẩm Phàm là lớn lên trông rất ưa nhìn, nhưng cậu ta chính là một bông hoa hồng rất độc, không ai dám hái. Trước tiên không đề cập đến cậu ta thế nào, chỉ gia đình cậu ta thôi cũng đã nuông chiều cậu ta đến nổi tiếng. Thẩm Phàm chính là loại đã thích sao thì đừng đưa mặt trăng, cậu dám trêu chọc Thẩm Phàm sao, dám trêu chọc Thẩm gia sao?"
Từ Thanh nhìn khuôn mặt mũm mĩm của Đỗ Chu Vân một chút liền nghiêng đầu: "Tôi có nói muốn chọc giận cậu ta sao? Chúng tôi không thích hợp"
Đỗ Chu Vân vỗ vỗ vai hắn: "Đúng rồi! Không thích hợp! Hai người các cậu căn bản không nên đi cùng một con đường!"
Từ Thanh lấy bàn tay ấy xuống, trên mặt đầy ghét bỏ: "Đừng táy may tay chân"
Đỗ Chu Vân là anh em tốt chơi với hắn từ nhỏ cho đến lớn, bất quá hoàn cảnh gia đình của hắn và Đỗ Chu Vân là khác nhau một trời một vực. Nhà hắn có gia cảnh sa sút, còn nhà Đỗ Chu Vân lại là từng bước thăng cấp, tăng vọt lên.
Hiện tại Đỗ gia cũng được xem là có vị trí trong giới.
Hắn chuyển động chén rượu trong tay, thấy người đàn ông ban nay vỗ vai Thẩm Phàm bây giờ lại ở bên tai Thẩm Phàm ám muội nói cái gì đó.
Thần sắc Thẩm Phàm liền tối tăm, cậu đưa hất bàn tay đang vuốt nhẹ trên vai mình ra một cách tàn nhẫn, rồi trực tiếp đem chén rượu trong tay giội lên mặt hắn.
Người đàn ông tay nắm thành quyền liền buông ra, chà xát lên khuôn mặt mình, lần thứ hai thân cận với Thẩm Phàm vẫn tiếp tục lộ ra nụ cười.
Từ Thanh nhìn thấy Thẩm Phàm mang biểu tình hung ác nói ra một câu, sau đó đẩy hắn ta một cái rồi hướng ngay cửa rời đi. Từ Thanh do dự phút chốc rồi cầm lấy áo khoác không quân màu đen, nói với Đỗ Chu Vân: "Tớ mệt, nên đi trước"
Đỗ Chu Vân vung vung tay bảo hắn đi, sau đó bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: "Cái gì mà mệt mỏi chứ. Thôi trở về viết tiểu thuyết của cậu đi, thật không biết cậu viết tiểu thuyết có thể kiếm được mấy đồng tiền nữa, viết nhiều năm như vậy, mua một căn nhà hai phòng cũng không đủ"
[edit ngày ..]
" một ngày làm chương, mình thiệt là chăm chỉ: "