Tôi nhìn ánh mắt sắc lạnh của Lạc Thần, tôi mấp máy môi "Tại sao?". Tại sao cậu ấy lại làm vậy với tôi, cậu ấy là người mà tôi yêu nhất mà. Hàng nghìn câu hỏi trong đầu tôi, nhưng lúc này tôi chẳng thể mở miệng được.
Lạc Thần nhếch môi cười nhạt nhìn tôi, cậu ấy nói:
- Em còn nhớ Lạc An Hi không? Còn nhớ năm đó em đã làm những gì không?
Tôi bàng hoàng khi nghe Lạc Thần nhắc về cái tên đó. Cái tên "Lạc An Hi" dường như là điều cấm kị đối với tôi, vì ba tôi đã giải quyết mọi chuyện ổn thỏa nên từ đó không còn ai dám nhắc đến cái tên đó nữa. Nay tôi lại nghe được cái tên đó từ chính miệng Lạc Thần nói ra.
Lạc An Hi, cậu ấy họ Lạc. Lẽ nào...
Tôi suy sụp hoàn toàn, dường như không còn chút sức lực để đứng nữa thì Lạc Thần tiếp tục lạnh nhạt nói trên micro.
- Nếu như không có chuyện đó xảy ra, có lẽ bây giờ tôi với em sống hạnh phúc bên nhau rồi. Tôi rất lấy làm tiếc, Lạc An Hi là em gái tôi.
Chú rể Lạc Thần nói xong rồi bỏ đi, bỏ lại cô dâu Lâm Địch Nhi đang ngã khụy xuống sàn sân khấu. Bên dưới bao người xì xào bàn tán to nhỏ thì ba tôi yêu cầu giải tán hết, ba dường như rất mất bình tĩnh
Lạc An Hi, người bạn thân nhất năm cấp của tôi. Năm đó tôi là một tiểu thư vô cùng kiêu ngạo, có duy nhất đứa bạn thân là tiểu thư Lạc gia Lạc An Hi. Lúc đó Lạc gia xảy ra biến động, lâm vào khủng hoảng. Lạc An Hi lập tức bị cả trường tẩy chay.
Năm đó tôi tuổi, tôi chứng kiến An Hi khóc lóc cầu xin tôi hãy cứu giúp công ti Lạc gia. Nhưng mà tôi không đồng ý, vì tôi biết ba sẽ không bao giờ chấp thuận giúp đỡ một công ti đang ở sàn phá sản.
An Hi khóc rất nhiều, tôi cũng rất thương cô ấy nhưng chẳng thể làm được gì.
Mấy đứa bạn trong lớp tôi cũng đều là tiểu thư quyền quý, bọn họ nói với tôi là đừng nên chơi với An Hi. Tôi lúc tuổi thì có thể suy nghĩ được gì nữa, tôi đành gật đầu.
Lúc đó tôi đã nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của An Hi. Mấy ngày sau đó An Hi liền trở thành trung điểm để mọi người trong trường bắt nạt.
Tôi chứng kiến cậu ấy bị bắt nạt, người bạn thân của tôi. Cậu ấy bị bắt nạt đến nỗi phải tự sát.
Sau đó ba tôi đã xử lí mọi chuyện ổn thỏa, để sự việc này không ảnh hưởng tới danh tiếng của tôi. Từ đó tôi cũng không nghe được tin tức từ Lạc gia nữa. Lạc Thần cứ thế mà xuất hiện bên tôi, tôi không hề mảy may suy nghĩ gì mà đâm đầu vào tình yêu.
Nhưng mà...tất cả là lỗi của tôi. Nếu khi đó tôi không bỏ mặc An Hi, thì chắc bây giờ sự việc đã khác. Tôi vô cùng hối hận...
Lúc này trên sân khấu, tôi vẫn còn ngồi thẫn thờ ở đó thì đột nhiên cả người bị nhấc bổng lên. Tôi rất muốn nhìn thấy ai là người bế tôi, nhưng tôi mệt quá rồi. Hai mắt tôi từ từ nhắm lại.
Mùi hương trên người đó thật quen thuộc!
Bệnh viện tư nhân thành phố S...
Tôi cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, vốn dĩ tôi cứ nghĩ là mình sẽ chết cơ. Nhưng mà người ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy là...Nghị Thừa Quân?
Cậu ấy vẫn nhìn tôi chăm chút, tôi bối rối cố tránh ánh mắt cậu ấy đi thì đột nhiên giọng nói trầm trầm của cậu ấy vang lên:
- Em cứ thế mà cưới hắn ta sao? Em có nghĩ đến tôi sẽ thế nào không?
Lời nói của Nghị Thừa Quân trầm ấm, chậm rãi vang lên bên cạnh tai tôi. Tôi cứ nghĩ là mình đang mơ, cậu ấy vừa nói gì cơ? Tôi rất muốn nghe lại...
- Năm lớp đó, tôi tự nhủ bản thân nhất định phải cưới được em, vì đã nhìn thấy lần đầu đèn đỏ của em!
Đó là quyết định mà Nghị Thừa Quân cảm thấy tồi tệ và ngu người nhất hệ mặt trởi, thật xấu hổ. Suốt năm cấp ba cậu theo đuổi cô như vậy nhưng cô chẳng mảy may để ý. Cứ thích vây quanh hào quang của tên lớp trưởng Lạc Thần kia.
Tôi ngớ người khi nghe cậu ấy nói vậy, tôi bắt đầu cảm thấy buồn cười. Cậu ấy nói cưới tôi là vì muốn chịu trách nhiệm vì đã nhìn thấy lần đầu đèn đỏ của tôi à. Ấu trĩ!
Nhìn tôi cười, Nghị Thừa Quân đen mặt. Khuôn mặt đẹp trai hiện giờ đã biến dạng méo mỏ, miệng vàng ngọc nhã ra hai chữ:
- Không chịu?
Tôi có bảo không chịu đâu, tôi chỉ buồn cười thôi mà. Chưa kịp nói gì thì cậu ấy lại đứng dậy, tiếp tục nói:
- Tôi nói cho em biết, ngoài tôi ra bây giờ không còn ai chịu bằng lòng cưới em nữa đâu.
Khuôn mặt điển trai của Nghị Thừa Quân trầm xuống. Đúng, danh tiếng của tôi bây giờ đã bị ảnh hưởng rất tệ. Hầu như cả thành phố đều biết rồi.
Nghị Thừa Quân mãi không thấy tôi nói gì, cậu thất vọng quay đi...
- Này!
Tôi nhanh chóng kéo tay cậu ấy lại, tôi đã cho đi đâu mà đi.
- Tôi gả cho cậu. Cậu cưới tôi đi!
Ngay lúc này đây tôi cũng chẳng hiểu bản thân đang nói gì nữa. Tôi cứ thế mà dễ dãi đồng ý á, trời ơi hình tượng của tôi đâu mất rồi.
Nhưng mà trái tim tôi mách bảo, nếu để người này ra đi tôi sẽ hối hận mãi mãi.