Câu nói “hôn nhân không phải là trò đùa” từ miệng Diệp Minh Hạo khiến An Chi Tố cảm thấy đặc biệt trẻ con.
Bọ họ mới gặp nhau mấy lần?
An Chi Tố có thể đếm được ờ trên đầu ngón tay, trong năm ngón tay chỉ có thề còn lại hai ngón, lần đầu tiên gặp nhau vào năm bảy tuồi, cộng thêm lần này, thì đã gặp nhau qua ba lần trong năm.
Họ không biết gì về nhau ngoại trừ tên của nhau.
Kết hôn với một người xa lạ như vậy, còn nói hôn nhân không phải là trò đùa của trẻ con, anh có chắc là anh không có đang nói đùa không?
“Diệp Minh Hạo, hôm nay anh
uống thuốc chưa?” – An Chi Tố lanh mồm lanh miệng liền liều lĩnh ném ra một câu.
Diệp Minh Hạo:…
Diệp Minh Hạo đè giữ cái trán muốn co giật, hiếm khi kiên nhẫn nói: “Cô cần người chống lưng, nên việc lấy tôi, so với cùng cô đính hôn giả sẽ an toàn hơn.
Chúng ta kết hôn rồi cô trở thành vợ tôi.
ở thành phố s, cô có thể đi ngangH
Đi ngang: chỉ người có chỗ dựa, thay vì phải khó khăn vượt qua co đường thì có thể đi đường tắt nhanh hơn.
“Tại sao tôi phải đi ngang, tôi cũng không phải là con rùa đâu.
An Chi Tố lại lanh mồm lanh miệng liều lĩnh nói.
Diệp Minh Hạo:…
Diệp Minh Hạo lần này không còn đè giữ được nưa, thái dương rõ ràng nhảy dựng lên một chút.
Đương nhiên An Chi Tố rất hối hận sau khi nói ra lời này, cô cắn chặt môi dưới, thật muốn cho chính mình một cái tát vào miệng!
Nhìn thấy Diệp Minh Hạo sắc mặt tối sầm, An Chi Tố càng thấy thấp thỏm, đang nghĩ cách để xoay chuyển tình hình, thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Cốc cốc cốc!
Ba tiếng gõ cửa như gõ vào trái tim An Chi Tố, khiến cho cô king ngạc hoảng sợ.
Diệp Minh Hạo đen mặt nói: “Vào
đi.”
Trợ lý lên tiếng vặn mở cửa, chưa bước vào nhưng đã cảm nhận thấy trong phòng làm việc bầu không khí hết sức căng thẳng, hắn ta liếc nhìn dấu vết, lại liếc nhìn Diệp Minh Hạo, phát hiện sắc mặt của anh có chút đen, lúc này mới có chút thận trọng nhắc nhở cẩn thận: “Diệp tổng, xe đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta nên khởi hành đến sân bay.”
Diệp Minh Hạo nặng nề “uh” một tiếng, rồi đứng dậy khỏi ghế, tiện tay viết một dãy số lên tờ giấy
nhớ, xé nó ra và đi về phía An Chi Tố.
Khi đến gần, An Chi Tố có thẻ nhìn thấy toàn bộ chiều cao của anh, chiều cao gần cm khiến cho người ta cảm áp lực nặng nề.
Bộ đồ được thiết kế riêng hoàn toàn tôn lên dáng người của anh ta một cách hoàn hảo, giống như một giá treo quần áo đi bộ.
“Cầm lấy, tôi đi công tác một tuần.
Hãy cân nhắc rồi gọi điện thoại cho tôi.” – Diệp Minh Hạo dừng lại bên cạnh cô, khi anh
xoay xoay cổ tay, ánh sáng của cái khuy đính kim cương ờ cổ tay áo liền phản chiếu vào mắt An Chi Tố, khiến cô hơi nheo mắt lại.
An Chi Tố quy xui quỷ khiến liền cầm lấy tờ giấy ghi chú, rồi siết chặt nó trong tay.
Tống Giai Nhân lê lết kéo cơ thể mệt mỏi từ công ty luật trở về nhà, thì thấy An Chi Tố đang kẹp chặt chiếc ly goblet mới mua vào giữa bàn tay phải xinh đẹp, thoải mái nép vào ghế sô pha, mà trong đó có loại rượu vang đỏ mà
cô ấy trân trọng bấy lâu nay.
Chai rượu trên bàn đã cạn một nửa, trái tim Tống Giai Nhân liền nhói đau dữ dội.
“An Chi Tố, tốt hơn hết là cậu nên cho mình một lý do để uống rượu vang đỏ của mình.
Nếu đó không phải là điều gì đó đặc biệt đáng để ăn mừng, midnh chắc chắn sẽ ném câụ ra khỏi ban công.” – Tống Giai Nhân liền chạy tới, nhéo lấy eo cô rồi hét lên.
An Chi Tố ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt trắng nõn sau khi uống rượu liền hiện ra hai vệt
ửng hồng, càng thêm xinh đẹp.
Tống Giai Nhân thấy vậy thì cơn giận liền biến mất đi một nửa, đối với khuôn mặt dễ nhìn này của cô, cô ấy thực sự không thể tức giận nồi.
Tống Giai Nhân bực bội ngồi xuống, cầm lấy nửa chai rượu còn lại, tự rót cho mình một nửa ly rồi hỏi: “Thế nào rồi? Diệp Minh Hạo đã đồng ý đính hôn giả với cậu rồi sao?”
An Chi Tố liền lắc đầu như cái trống lắc.
Tống Giai Nhân đáp lại một cách rất oan uổng: “Mình cứ tưởng cậu đang ăn mừng.
Hóa ra là đi uống rượu để giải sầu.
An Chi Tố, còn mục tiêu của cậu thì sao? Chẳng phải chỉ là bị từ chối đính hôn thôi sao? Mình cũng không nghĩ là Diệp Minh Hạo sẽ đồng ý”
“Uh, anh ta nói rằng hôn nhân không phải là trò đùa, không thể dùng nó để làm điều kiện đàm phán, vì vậy sau khi anh ta cân nhắc cẩn thận, liền nói sẽ cùng mình kết hôn.” – Cái đầu nhỏ của An Chi Tố gật gật, nghiêm túc nói..