An Chi Tố không có ý định giấu diếm anh, vì vậy thẳng thắn nói: “An Chi Tố ngồi trước mặt anh đã không còn là đại tiểu thư của tập đoàn An Thị nữa rồi.
An Chi Tố giờ đây chỉ có hai bàn tay trắng, không cỏ tiền, không có mối quan hệ, không có hậu thuẫn.
Anh, Diệp Minh Hạo, có tất cả mọi thứ, vì vậy tôi cần mượn thân phận vị hôn thê của anh để lấy lại những gì tôi muốn.”
Sự thật phát ra từ cái miệng nhỏ nhắn của An Chi Tố từng chữ một, đã khiến cho vẻ mặt luôn luôn vô cảm của Diệp Minh Hạo trở nên phức tạp, đôi lông mày
thì cau lại gần như không thể nhìn thấy rõ.
Nếu anh nhớ không lầm, An Chi Tố là thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn An Thị, được vạn người say mê.
Lúc này mới chỉ có mười lăm năm mà sao lại sa sút đến mức này?
Đã xảy ra chuyện gì với cơ thể của cô ấy vậy?
“Anh không cần phải lo lắng cho tôi sau này sẽ không hủy bỏ hôn ước với anh.
Trên thỏa thuận viết
rất rõ ràng.
Một năm sau, hợp đồng hôn nhân sẽ hết hạn.
Chỉ cần cho tôi một năm là đủ.
Tôi sẽ không đeo bám vị trí hôn thê này của anh.” – An Chi Tố thấy anh không nói lời nào, liền nói thêm.
Diệp Minh Hạo vẫn không nói gì, anh nhìn An Chi Tố với một đôi mắt lãnh đạm.
Vẻ ngoài của cô gái này hoàn toàn khác với những gì anh nhớ, anh không biết bộ dạng thời niên thiếu của cô như thế nào, nhưng anh nghĩ chắc hẳn không phải như bây giờ.
Có một sự bất lực khó có thể nhận ra được ẩn giấu trong đôi mắt của cô, ánh mắt cô nhìn anh với đôi cảnh đầy hy vọng của một nhành rơm cứu mạng mà chính cô còn không biết.
Điều đó khiến cho Diệp Minh Hạo có một loại ảo giác, nếu mình từ chối cô ấy, cô ấy sẽ thực sự đi đến bước đường cùng.
Diệp Minh Hạo từ nãy giờ vẫn giữ im lặng, bàn tay nhỏ bé của An Chi Tố không tự giác nắm chặt thành nắm đấm, cô vốn đã chuẩn bị vài câu khi cô đến, nhưng bây giờ đối mặt với Diệp
Minh Hạo như thế này, cô lại quên mất những lời thoại đã chuẩn bị trước đó.
Thời gian trôi qua từng phút, trong căn phòng CEO to lớn này còn cỏ thể nghe thấy kim rơi, tại cuộc đối đầu thầm lặng cùng với Diệp Minh Hạo, An Chi Tố là người thua trận trước, cô hít một hơi thật sâu rồi từ từ đứng dậy.
“Xin lỗi, đã khiến anh khó xử rồi.”
Mặc dù An Chi Tố muốn Diệp Minh Hạo đồng ý, nhưng cô cũng không muốn ép buộc người khác, nghĩ lại cũng đúng, loại chuyện
này, nhìn chung chung thì không có người đàn ông nào bằng lòng hết.
“Không có khó xử.”
Giọng nói của Diệp Minh Hạo cuối cùng cũng đã vang lên bên tai An Chi Tố sau khi im lặng một lúc lâu, điều này khiến An Chi Tố vừa định di chuyển thì dừng lại.
“Anh …” – An Chi Tố không rõ ý nghĩa của bốn chữ này là gì, đồng ý hay không đồng ý.
Diệp Minh Hạo giơ tay lên, ngón tay mảnh chỉ vào cái ghế: “Ngồi
đi.”
An Chi Tố lại ngồi xuống lần nữa, lỗ tai cô bất giác vểnh lên, chờ đợi câu trà lời cuối cùng của Diệp Minh Hạo.
Tay Diệp Minh Hạo lại cầm lấy bản thỏa thuận đính hôn cùa An Chi Tố lên, sau đó dưới sự quan sát của cô, đặt bản thỏa thuận dày hơn mười trang vào máy hủy, nghiền nát bản thỏa thuận từng chút một.
Trái tim của An Chi Tố chìm hẳn xuống đáy hồ, cảm thấy thất bại, đây chính là câu trả lời của anh.
An Chi Tố nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Cô tự an ủi bản thân, không sao, khi đến đây không phải đã đoán trước được đáp án này rồi sao.
Con đường này không thông qua, thì cùng lắm đi tìm con đường khác.
ở trong bệnh viện tâm thần không có bị giết chết, hiện tại đi ra khỏi đó, chẳng lẽ còn sống không nổi nữa sao?
Tự an ủi bản thân như vậy, An Chi Tố đã bình tĩnh trở lại, cô rất
nhanh đã tiếp nhận sự thất bại này.
Lại đứng lên, xoay người đi về phía cửa.
“Chúng ta kết hôn.”
An Chi Tố đặt tay lên nắm cửa, vừa định mở cánh cửa văn phòng vừa dày vừa nặng ra thì, Diệp Minh Hạo ở phía sau lưng cô đã thành công ném ra bốn chữ như bom.
Chúng ta kết hôn!
Tim của An Chi Tố đập rất nhanh,
Diệp Minh Hạo từ chối lời đề nghị đính hôn giả của cô, để chủ động đề nghị kết hôn với cô!
Cô có nghe nhầm không, hay là Diệp Minh Hạo bị điên rồi?
Xét thấy hai khả năng đều rất nhỏ, đặc biệt là cái sau, An Chi Tố lại một lần nữa xoay người về phía Diệp Minh Hạo, không rõ hỏi: “Kết hôn giả?”
“Hôn nhân không phải là trò đùa, tôi không bao giờ lấy hôn hôn của chính mình ra làm giả.” -Diệp Minh Hạo lãnh đạm mở miệng, giọng điệu đơn giản như đang nói “Hôm nay thời tiết thật tốt”.
An Chi Tố cảm thấy nếu không phải là cô đang có chuyện, có lẽ cô đã cười thành tiếng.