Chương
Ngay sau đó, lại nhìn thấy An Diệc Diệp từ bên trong đi ra.
Tiêu Nhĩ Giai thấy cô ta không đi theo, nói: “Cô đang nhìn cái gì thế?”
Sau khi Dư Nhã Thiểm chỉ chỉ, cô ta mới nhìn thấy An Diệc Diệp cách đó không xa.
“Cô ta lại còn dám ra ngoài?”
Dư Nhã Thiểm cười lạnh một tiếng:
“Bây giờ, người ta là phe thắng cuộc, làm sao lại không dám ra ngoài chứ? Có lẽ hôm nay cô ta biết được tình hình của chúng ta, nên mới cố ý chạy tới khoe khoang đấy.”
Nhìn An Diệc Diệp trước mắt, cô ta lập tức cảm thấy tức giận không kìm được, hận không thể tiến lên dạy dỗ Diệc Diệp một trận tử tế.
Nhưng mà chỗ này là tập đoàn M. I, chỉ cần bọn họ vừa ra tay, thì Khúc Chấn Sơ sẽ tìm tới cửa, đến lúc đó bọn họ chắc chắn không chịu nổi.
Cô ta liếc nhìn Tiêu Nhĩ Giai bên cạnh, lập tức nảy ra chủ ý:
“Bây giờ cô ta đã bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng, thật khó lắm mới nhìn thấy cô ta đơn độc, cơ hội như vậy cũng không nhiều…”
Tiêu Nhĩ Giai kinh ngạc nhìn cô ta, nhanh chóng đoán ra ý tứ trong lời nói của cô ta.
“Cô định…”
“Cô ta đã hại chúng ta thảm như vậy, dù sao hiện tại tôi cũng đã không còn gì để mất rồi.”
Nghe cô ta nói vậy, Tiêu Nhĩ Giai nghiến răng.
“Được! Hôm nay tôi nhất định phải xả giận thật thoải mái.”
Dứt lời, cô ta đi thẳng về phía An Diệc Diệp vừa mới xuống xe.
Dư Nhã Thiểm đứng từ xa mà nhìn, không cùng đi lên.
“Dừng lại!”
An Diệc Diệp đang chuẩn bị đi lên tầng thì sau lưng bất ngờ xuất hiện một âm thanh.
Cô quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Nhĩ Giai đang cách chỗ mình không xa.
Dù cô rất tức giận tại sao Tiêu Nhĩ Giai lại xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ thời gian đã không nhiều lắm, cô không thể để Khúc Chấn Sơ tiếp tục chờ nữa.
Cô không để ý đến Tiêu Nhĩ Giai, nói thẳng: “Giờ tôi không có tâm trạng đùa với cô.”
Nói xong, cô lập tức đi thẳng về phía trước.
Nhưng mà cô chưa đi được hai bước, Tiêu Nhĩ Giai đã đột ngột xông tới, chặn trước mặt cô.
Cô ta quan sát An Diệc Diệp một lượt rồi giọng điệu kỳ quái nói:
“Bây giờ quả nhiên có vẻ khác biệt, có Khúc Chấn Sơ bảo vệ nên chẳng thèm coi ai ra gì. Có phải cô cố ý bảo Khúc Chấn Sơ thu mua nhà họ Vũ hay không?”
An Diệc Diệp căn bản không biết cô ta đang nói cái gì, trong thời gian này vì bệnh tình của Khúc Chấn Sơ mà cô hoàn toàn không muốn quan tâm đến cô ta.
Mắt thấy sắp quá thời gian hẹn giữa cô và Khúc Chấn Sơ, An Diệc Diệp có chút mất kiên nhẫn đẩy người trước mắt ra.
“Đừng cản trở tôi, tôi còn có việc phải làm.”
Cô vừa vươn tay thì cổ tay đã bị Tiêu Nhĩ Giai nắm lấy kéo thẳng về phía sau một cái.
Chân An Diệc Diệp hơi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống đất.