Chương
Quả nhiên.
Một lúc sau, Khúc Chấn Sơ đã thoả hiệp.
“Nửa tiếng nữa bảo tài xế đưa em đến, tôi sẽ chờ em ở dưới lầu.”
An Diệc Diệp vốn định tự lên tìm anh, nhưng nghĩ đến đây đã là một sự thoả hiệp lớn đối với Khúc Chấn Sơ, cô bèn gật đầu đồng ý.
“Được rồi, nửa tiếng nữa anh có thể nhìn thấy em rồi.”
Nói xong cô cúp máy.
Quản gia ở bên cạnh nghe thấy cũng mừng: “Cuối cùng cậu chủ cũng đồng ý cho cô ra ngoài, xem ra bệnh của cậu ấy sẽ được chữa khỏi sớm thôi.”
An Diệc Diệp cũng khá vui, quá trình trị liệu diễn ra suôn sẻ khiến cô cũng rất bất ngờ.
“Ông mau mang tài liệu Khúc Chấn Sơ cần tới cho tôi đi, tôi phải mau chóng tới đó, không được để anh ấy chờ quá lâu, nếu không sẽ công cốc.”
Hai phút sau, An Diệc Diệp cầm tài liệu ngồi lên xe của tài xế, đi về phía tập đoàn M. I ở trung tâm thành phố.
Mà lúc này, Dư Nhã Thiểm và Tiêu Nhĩ Giai cũng đang trên đường đến tập đoàn M. I.
Lúc này Tiêu Nhĩ Giai và Dư Nhã Thiểm đã lâm vào bước đường cùng rồi.
Đối mặt với sụ liên hợp chèn ép của nhà họ Nguyễn và Khúc Chấn Sơ, bọn họ căn bản không có cơ hội xoay người.
Dù là nhà họ Vũ thì cũng nhanh chóng xuống dốc.
Hôm nay, bọn họ đến là để ký kết hợp đồng thu mua với tập đoàn M. I.
Tiêu Nhĩ Giai xuống xe, còn đang trong cơn giận dữ vội vàng trách cứ.
“Tôi đã nói sớm rồi, không nên đối địch với Khúc Chấn Sơ, nhưng cô lại không chịu nghe, tôi xem sau này cô làm thế nào?”
Dư Nhã Thiểm trầm mặt, ngay cả cô ta cũng không ngờ nhà họ Vũ lại có thể chỉ còn lại một cái xác rỗng.
Dù nói bây giờ bọn họ chưa bị Khúc Chấn Sơ chính diện trả thù, nhưng mà anh lại cố ý chia rẽ thế lực bên cạnh họ từng chút từng chút một.
Trêu đùa bọn họ như mèo vờn chuột, điều này làm người ta không thể không tức giận?
Cô ta bất mãn liếc nhìn Tiêu Nhĩ Giai bên cạnh.
Khúc Chấn Sơ không hề biết tất cả những chuyện mà cô ta đã từng làm, thậm chí có lẽ đến bây giờ cũng còn tưởng rằng mình chính là người anh đã tìm mười hai năm.
Chắc chắn là vì Tiêu Nhĩ Giai mà cô ta mới có thể bị liên lụy, thế mà giờ Tiêu Nhĩ Giai lại còn dám phàn nàn với mình?
Sớm biết, trước kia cô ta không nên kéo đại tiểu thư này về phe mình.
Giờ này, Dư Nhã Thiểm cảm thấy hơi hối hận, bất mãn nói: “Nếu cô không hài lòng, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào, được chưa?”
Hai người tranh cãi ầm ĩ, vừa định rời khỏi bãi đỗ xe, chợt nhìn thấy một chiếc xe từ bên ngoài chạy vào.
Dư Nhã Thiểm quay đầu nhìn lướt qua, ngay sau đó lập tức nhíu mày lại, rồi lại nhìn qua.
Hình như, chiếc xe đó… là của Khúc Chấn Sơ…
Dư Nhã Thiểm nhanh chóng dừng động tác lại, mắt thấy chiếc xe đó từ từ dừng lại ở góc chếch đối diện.