Chương
Bác sĩ Trương nuối tiếc: “Bất kỳ lời nói và hành động kích thích nào cũng sẽ phá vỡ sự cân bằng mà cậu ấy tự tạo ra, vậy nên sẽ ngày càng diễn biến xấu.”
An Diệc Diệp nhớ lại.
Lần đầu tiên cô bị bà Nguyễn cưỡng ép đưa đi, Khúc Chấn Sơ đã cướp cô về, không cho cô rời khỏi lâu đài.
Sau đó An Diệc Diệp tức giận nói rằng cô thà đến Pháp cũng không muốn ở lại đây. Khúc Chấn Sơ dứt khoát khoá cửa phòng ngủ lại, không cho cô rời đi.
Cuối cùng cô lặng lẽ làm dây thừng chuẩn bị trốn thoát, điều này thực sự đã chạm vào mấu chốt của Khúc Chấn Sơ.
Hậu quả của lần này là An Diệc Diệp bị còng tay.
Hoá ra đây đều là dấu hiệu.
An Diệc Diệp nhíu mày, trong lòng rất hối hận.
Nếu cô biết điều này sớm hơn, cô sẽ không bao giờ khiến Khúc Chấn Sơ tức giận.
“Vậy bây giờ có cách nào giảm bớt hoặc điều trị các triệu chứng hiện tại của anh ấy không?”
“Đây là bệnh tâm lý, không có thuốc để chữa. Cách duy nhất là khiến cậu ấy tin cô, đừng làm chuyện gì khiến cậu ấy cảm thấy nguy hiểm, cũng đừng thách thức giới hạn của cậu ấy.”
Ông ấy nói kỹ một vài phương pháp nhưng chỉ có thể để An Diệc Diệp tự thực hiện.
An Diệc Diệp ghi nhớ kỹ càng rồi gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
Khúc Chấn Sơ đứng bên ngoài, dựa lưng vào tường, hơi cúi đầu.
Anh đang lo lắng, cho dù trước khi An Diệc Diệp đi vào đã trấn an anh vô số lần, nhưng anh vẫn không kiềm chế được mà lo lắng.
Vừa thấy An Diệc Diệp đi ra, anh đã vội vàng đứng thẳng người đi tới.
“Thế nào rồi?”
An Diệc Diệp nhớ lại lời dặn dò của bác sĩ khi nãy bèn an ủi: “Em đã bàn bạc với ông ấy rồi, từ nay về sau em sẽ luôn ở bên cạnh anh.”
Cuối cùng Khúc Chấn Sơ cũng an tâm hơn, anh đưa tay ôm chặt An Diệc Diệp vào lòng.
Ngay cả khi thấy bác sĩ Trương ra khỏi phòng, anh cũng nhìn ông ấy với vẻ cảnh giác.
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chấn Sơ trước mặt, nhớ lại kế hoạch của mình.
Ngày hôm sau, cuối cùng cô cũng thử nói ra.
“Khúc Chấn Sơ, em thấy hoa trong vườn nở rồi, em có thể ra ngoài xem không?”
Bàn tay đang cầm tay cô của Khúc Chấn Sơ chợt siết mạnh, An Diệc Diệp vội nói: “Em muốn anh đi cùng em, chỉ năm phút thôi.”
Khúc Chấn Sơ do dự một lúc mới gật đầu và nở một nụ cười.
“Được.”
Mặc dù nhìn bề ngoài trông anh có vẻ thoải mái, nhưng từ bàn tay đang kéo An Diệc Diệp của anh có thể thấy anh vẫn rất lo lắng.
Nhưng dù thế nào đi nữa, tiến bộ nhỏ này cũng đủ khiến An Diệc Diệp và quản gia hài lòng.