Chương
Sau khi ăn xong, thấy Khúc Chấn Sơ quay người bước lên lầu, mọi người lại đi theo sau.
Khúc Chấn Sơ đi được hai bước mới như nhớ ra điều gì, anh quay đầu lại.
“Ngày mai gọi bác sĩ Trương đến nhé, tôi muốn được điều trị.”
Quản gia vẫn luôn chờ tin này, nghe xong ông cười vui vẻ, vội vàng gật đầu.
“Được, không thành vấn đề, bây giờ tôi sẽ liên lạc với ông ấy.”
Ngày hôm sau, cuối cùng An Diệc Diệp cũng đã gặp bác sĩ Trương đã điều trị cho Khúc Chấn Sơ trong suốt năm năm qua.
Khúc Chấn Sơ tạm thời bị gọi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại An Diệc Diệp và bác sĩ Trương.
Bác sĩ Trương đã biết những gì xảy ra qua lời quản gia kể.
“Cô An, rất cảm ơn cô đồng ý giúp đỡ cậu Khúc điều trị. Có sự giúp đỡ của cô, chắc chắn bệnh của cậu ấy sẽ nhanh chóng cải thiện.”
An Diệc Diệp vào thẳng vấn đề: “Mong ông nói rõ cho tôi mọi thứ về bệnh tình của Khúc Chấn Sơ.”
Mặc dù hôm qua quản gia đã nói một số triệu chứng và một số thông tin sau kiểm tra, nhưng vẫn chưa toàn diện.
An Diệc Diệp rất muốn biết tình hình hiện tại của Khúc Chấn Sơ.
Bác sĩ Trương gật đầu: “Lần đầu tiên tôi điều trị cho cậu Khúc là năm năm trước, tình hình khi đó của cậu ấy không tệ như bây giờ.”
“Những điều trải qua trong quá khứ khiến cậu ấy rơi vào trạng thái căng thẳng và lo lắng trong một thời gian dài, nhưng vì trong lòng vẫn có điều gì đó khiến cậu ấy không thể buông bỏ, ý nghĩ này và căn bệnh trong lòng cậu ấy đã hình thành hai mặt đối lập, đạt đến một sự cân bằng kỳ lạ.”
“Nhưng sau đó, cũng chính là năm năm trước bệnh tình của cậu ấy đột nhiên xấu đi. Có lẽ có liên quan đến kế hoạch đã hoàn thành trong lòng cậu ấy, sự cân bằng đột ngột bị phá vỡ nên bệnh tình lại lộ ra.”
An Diệc Diệp hơi nhíu mày.
Năm năm trước là khi Khúc Chấn Sơ đánh bại nhà họ Khúc, đưa ông cụ Khúc vào bệnh viện tâm thần, đúng không?
Trên thực tế anh vẫn luôn tìm cách trả thù cho mẹ mình.
Bác sĩ Trương tiếp tục nói: “Khi đó cậu ấy đã tỏ ra vô cùng lo lắng về cuộc sống của mình, nhưng may mà không gây ra ảnh hưởng hay tổn thương rõ ràng cho người khác. Sau này được điều trị nên mới dần cải thiện.”
“Mãi cho đến nửa tháng trước, cậu ấy lại đến tìm tôi nhờ điều trị. Tôi mới phát hiện tình trạng của cậu ấy đã xấu đi rất nhiều.”
An Diệc Diệp nhíu mày suy nghĩ.
Lẽ nào vì lần trước Khúc Chấn Sơ lỡ tay làm cô bị thương?
“Tôi cũng đã đề xuất muốn cô tham gia vào quá trình trị liệu, nhưng cậu Khúc từ chối. Sự quan tâm của cậu ấy dành cho cô vượt xa sức tưởng tượng của tôi.”
Vì lo lắng rằng sau khi biết chuyện An Diệc Diệp sẽ rời đi, thậm chí Khúc Chấn Sơ còn tạo ra ảo ảnh.
Trước mặt An Diệc Diệp, anh cư xử giống hệt những người bình thường.
Trên thực tế, ở một mức độ nào đó, này cũng đã đạt đến một sự cân bằng mong manh, chỉ cần không chạm đến giới hạn của anh thì sẽ không bùng nổ.
Nhưng…
“Cô cố gắng rời bỏ cậu ấy à?” Bác sĩ Trương hỏi.
An Diệc Diệp nhớ lại chuyện ở sân bay hôm đó rồi nặng nề gật đầu.