Chương
Chuyện xảy ra năm năm trước chỉ là chuyện nhỏ, An Diệc Diệp có thể ghép lại những gì đã xảy ra từ lời nói của mọi người, nhưng cô không hiểu.
Không ngờ những chuyện đó lại tạo ra ảnh hưởng lớn đến Khúc Chấn Sơ như thế…
Khi cô không biết, Khúc Chấn Sơ đã phải cố gắng rất nhiều để khống chế bản thân.
Mỗi bước nhượng bộ của anh đều là chống lại điều sâu thẳm trong lòng.
Rất khó khăn phải không?
Nghĩ đến Khúc Chấn Sơ như vậy, nghĩ đến Khúc Chấn Sơ phải gánh vác mọi thứ, cô chỉ cảm thấy đau lòng.
Tại sao người đàn ông ấy lại ôm hết mọi chuyện về mình như thế?
Cho dù con người có lợi hại đến đâu cũng sẽ sụp đổ.
Quản gia nhìn An Diệc Diệp, vẫn lo lắng hỏi: “Cô sẽ không vì chuyện này mà rời bỏ cậu chủ chứ?”
An Diệc Diệp lắc đầu.
“Không. Chỉ là lần đầu tiên tôi phát hiện Khúc Chấn Sơ lại sống khổ sở như vậy, mà trước đây tôi lại không hề hay biết…”
Quản gia hơi sửng sốt: “Bởi vì tôi chưa thấy cậu chủ nghiêm túc mà thận trọng bảo vệ một người nào như bây giờ.”
Đêm khuya.
Xe của Khúc Chấn Sơ trở về lâu đài, dừng lại ở cửa.
Cửa xe mở ra, Khúc Chấn Sơ bước xuống nhưng không đi vào ngay mà là ngẩng đầu nhìn lên phòng ngủ của An Diệc Diệp.
Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy ánh sáng ấm áp chiếu ra.
Thần kinh căng thẳng cả ngày của Khúc Chấn Sơ thả lỏng đôi chút.
Nhưng khi nghĩ đến buổi trưa hôm nay, An Diệc Diệp cố gắng trốn thoát bằng dây thừng cột thành từ vải và rèm, anh lại cau mày.
Đang nghĩ tới đây thì quản gia đi tới, hơi cúi người nói với anh.
“Cậu chủ, cô An nói muốn gặp cậu.”
Khúc Chấn Sơ hơi sững sờ, anh cứ tưởng sau chuyện xảy ra trưa nay, An Diệc Diệp sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.
Không ngờ bây giờ cô lại chủ động nói muốn gặp anh.
Lại định cãi nhau?
Hay cầu xin anh cho cô đi?
Khúc Chấn Sơ cau mày do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
Đi được hai bước, anh lại dừng lại.
“Cô ấy ăn chưa?”
Quản gia lắc đầu.
“Cô chủ nói muốn chờ cậu về ăn cùng.”
Khúc Chấn Sơ cau mày, bất mãn bước lên lầu.
Đến trước cửa phòng ngủ lầu ba, anh không vào ngay mà đứng bên ngoài một lúc.