Chương
An Diệc Diệp im lặng, trong ấn tượng của cô, rối loạn ám ảnh cưỡng chế không phải vấn đề lớn.
Hầu như tất cả mọi người đều có các triệu chứng ám ảnh cưỡng chế khác nhau.
Quản gia thở dài.
“Lúc trước cậu chủ đã quyết định cho tai mắt và thám tử xung quanh cô rút lui hết, đây vốn là sự nhượng bộ lớn nhất, hơn nữa cậu ấy có thể bắt đầu thử tin tưởng cô, nhưng…”
An Diệc Diệp giật mình, cô nhớ lại lúc mình đe doạ Khúc Chấn Sơ nếu không cho thám tử xung quanh cô rút lui thì cô sẽ chia tay với anh.
Khúc Chấn Sơ không có lựa chọn nào khác, vì vậy cuối cùng đã đồng ý.
Nhưng đến ngày cô đồng ý, bà Nguyễn đột nhiên muốn đưa cô đi.
Khúc Chấn Sơ điên cuồng ngăn máy bay lại, cứ thế kéo cô về nhà.
Những điều này đều là ám ảnh cưỡng chế?
Nhìn vẻ mặt của An Diệc Diệp, quản gia biết cô đã đoán được điều gì đó.
“Những lời nói và hành động lúc trước của cô đã kích thích cậu chủ, hơn nữa cô lặng lẽ bỏ đi khiến bệnh của cậu ấy càng thêm nặng.”
“Theo phán đoán của bác sĩ lúc trước, cậu ấy không khống chế được muốn giữ cô bên mình, vì chuyện cô rơi xuống biển lần trước đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu ấy.”
Ông khó xử nhìn An Diệc Diệp: “Hơn nữa bây giờ còn có rất nhiều người gây ra uy hiếp cho cô.”
An Diệc Diệp nửa hiểu nửa không gật đầu.
“Đúng, anh ấy từng nói đến khi nào giải quyết xong mọi chuyện sẽ thả tôi ra.”
“Nhưng phải đến khi nào? Lẽ nào anh ấy thật sự định chống lại nhà họ Nguyễn sao? Hơn nữa còn có nhà họ Vũ, tôi không thể bị anh ấy nhốt ở đây mãi được.”
Quản gia suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bác sĩ đã nói qua phương pháp trị liệu với cậu chủ, bây giờ cậu ấy coi trọng cô, nếu cô đồng ý phối hợp, có thể bệnh của cậu chủ sẽ được cứu chữa.”
Nói rồi ông cụp mắt né tránh khả năng lúc trước bác sĩ nói để An Diệc Diệp rời đi.
Theo ông thấy, bây giờ An Diệc Diệp rời đi, Khúc Chấn Sơ sẽ suy sụp.
An Diệc Diệp hít một hơi, sắp xếp lại mớ hỗn độn trong tâm trí.
“Tôi phải phối hợp thế nào?”
Thấy cô đồng ý, quản gia nói vội: “Đầu tiên, hy vọng cô có thể thuyết phục cậu chủ tiếp nhận trị liệu, cậu ấy khong đồng ý để cô biết bệnh của mình là vì lo sau khi cô biết sẽ sợ hãi mà chạy mất.”
An Diệc Diệp im lặng siết chặt góc chăn.
Cô không biết lý do Khúc Chấn Sơ làm tất cả những điều này đều là vì mình.
“Chỉ cần tôi có thể giúp anh ấy trị liệu, anh ấy sẽ thả tôi đi, mọi thứ trở lại bình thường phải không?”
Quản gia gật đầu: “Về mặt lý thuyết là như vậy.”
“Tôi biết rồi.”
An Diệc Diệp quyết định: “Hôm nay khi nào anh ấy về, tôi sẽ nói với anh ấy chuyện này.”
Quản gia mừng rỡ ra mặt, cuối cùng lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
“Cảm ơn cô An đã đồng ý giúp đỡ.”
Ông chân thành cúi người cảm ơn.
An Diệc Diệp nói: “Anh ấy trở nên như bây giờ chẳng phải đều do tôi sao?”