CHƯƠNG
Bà Nguyễn nghe vậy thì cơ thể đang cứng đờ nhất thời thả lỏng, từ từ thở phào nhẹ nhõm: “Em đã sửa lại tư liệu của Diệc Diệp rồi, không sao cả.”
Người đàn ông nói: “Vậy thì tốt, nếu đã là chuyện đời trước chúng ta để lại, thì đừng để Diệc Diệp phải nhọc lòng vì chúng ta.”
Bà Nguyễn gật đầu, khẽ cúi đầu hỏi: “Vì trước đó em nhận Diệc Diệp làm con nuôi đã khiến bọn họ nghi ngờ đúng không?”
Người đàn ông giữ im lặng, nhưng rõ ràng là vì lý do này.
Bà Nguyễn thở dài: “Xin lỗi, em không nên làm thế.”
Người đàn ông giang hai tay ôm chặt lấy bà nói: “An Ly, rốt cuộc em đang sợ điều gì?”
Bà Nguyễn nhất thời mở to mắt, cuối cùng vẫn không trả lời lại.
Bên này, sau khi hoàn thành mấy chuyện kia, An Diệc Diệp đã tới lâu đài cổ.
Quản gia vừa nhìn thấy cô đã tươi cười chào đón: “Cô chủ, ông Khúc Kiều tới, có lẽ cậu chủ sẽ xuống nhanh thôi.”
“Sáng nay anh ấy đâu có đi gặp ông ta, sao ông ta lại tới đây?”
Quản gia chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
Quả nhiên An Diệc Diệp mới ngồi dưới lầu được mấy phút, đã nhìn thấy Khúc Kiều nổi giận đùng đùng từ trên tầng hai đi xuống.
Ông nhìn thấy An Diệc Diệp đang ngồi trong phòng khách thì không nói năng gì, mà chỉ híp mắt nhìn cô, thậm chí còn không lên tiếng chào hỏi, mà đi thẳng ra ngoài.
An Diệc Diệp tò mò nhìn quản gia, chuyện này là sao, chẳng phải trước đó vẫn yên ổn à, lần này lại nổi nóng vì chuyện gì thế?
Quản gia đáp: “Có lẽ là vì chuyện của ông cụ.”
Ông cụ?
An Diệc Diệp nhíu mày nhìn ông: “Ông đang nói ông nội Khúc Chấn Sơ à?”
Quản gia gật đầu, đang định lên tiếng, thì giọng nói của Khúc Chấn Sơ vọng xuống từ trên tầng hai.
“Cô tới rồi à, sao không đi thẳng lên đây tìm tôi?”
Quản gia vừa nhìn thấy anh đã vội vàng ngậm miệng lại, rồi xoay người bỏ chạy ngay, như đang sợ Khúc Chấn Sơ sẽ nghe thấy ông nói điều gì đó.
Trong lòng An Diệc Diệp càng tò mò hơn, cô nhớ trước giờ ông bà nội Khúc Chấn Sơ đều chưa từng xuất hiện, nên luôn cho rằng hai người đã mất rồi.
Nhưng lúc nãy quản gia lại nói như thế, như thể bọn họ vẫn còn sống.
An Diệc Diệp tò mò nhìn anh, Khúc Chấn Sơ bị cô nhìn chòng chọc một hồi thì nói: “Cô muốn hỏi chuyện gì thì cứ việc hỏi thẳng.”
An Diệc Diệp chẳng hề khách sáo hỏi: “Ban nãy Khúc Kiều tới đây làm gì? Chuyện này liên quan gì đến ông bà nội anh?”
Hình như anh đã sớm đoán trước cô sẽ hỏi câu này, nhưng vẫn nhếch miệng cười khẩy: “Ông ta muốn đón ba mẹ mình ra ngoài.”
An Diệc Diệp tò mò nhìn anh: “Ông ta đón ra từ đâu?”
“Bệnh viện tâm thần.” Khúc Chấn Sơ nghe cô hỏi vậy thì quay đầu lại, khóe miệng nở nụ cười dữ tợn, trông hơi quỷ dị.