Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em

chương 523

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG

Will cười đáp: “Lâu đài cổ mà ông nội tôi để lại trước đã bị phá hủy rồi, giờ chỉ còn lại lâu đài cổ của Khúc Chấn Sơ mà thôi.”

Anh ngừng một lát, rồi vội ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, sau đó mới nhìn bà Nguyễn.

“Tôi cảm thấy bà hơi có thành kiến với Khúc Chấn Sơ, qua mấy ngày tiếp xúc, tôi thấy anh ta cực kỳ săn sóc cho cô An.”

Bà Nguyễn nghe vậy thì khẽ nhíu mày: “Cậu chưa nhìn thấy dáng vẻ của Diệc Diệp khi được tôi cứu ra khỏi biển, đương nhiên sẽ nói như thế.”

“Được rồi, nếu cậu không muốn đi tiếp nữa thì hãy quay về đi, tôi sẽ không làm khó cậu.”

Will gật đầu cảm kích: “Nữ vương điện hạ nói lúc nào cũng hoan nghênh bà tới thăm, bà ấy có rất nhiều lời muốn thổ lộ với bà.”

Bà Nguyễn gật đầu đáp: “Nếu tôi rảnh sẽ đi qua đó.” Dứt lời, bà liền xua tay, Will cũng cúi người chào bà, rồi xoay người rời đi.

Chưa tới hai phút sau, quản gia lại đi vào, lần này sau lưng ông không có ai đi theo cả, nên ông đi thẳng tới chỗ bà Nguyễn.

Rồi ông khẽ nói: “Bà Nguyễn, vị kia tới rồi.”

Bà Nguyễn ngừng hành động trong tay, rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Giờ này ông ấy tới đây làm gì?”

Quản gia lắc đầu nói: “Vị kia đang đợi bà ở trong phòng ngủ của bà.”

Bà Nguyễn khẽ cau mày, trước đây bọn họ đều gặp mặt vào buổi tối, để tránh hiềm nghi.

Không ngờ lần này ông ấy lại bước thẳng lên sân khấu.

“Tôi biết rồi.” Dứt lời, bà đóng nắp bút lại ngay, rồi dùng khăn lau mắt kính mới đứng dậy, đi ra ngoài.

Tầng hai biệt thự là nơi ở của gia chủ nhà họ Nguyễn, bình thường sẽ không có ai, nên cực kỳ trống vắng, không hề có một chút tiếng động.

Giày cao gót chạm vào mặt sàn phát ra tiếng cộp cộp.

Bà Nguyễn nhấc chân đi tới, rồi mở cửa phòng ngủ ra ngay, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông kia đang ngồi ở bên trong.

Bà hơi cau mày hỏi: “Sao anh lại tới đây vào lúc này?”

Người đàn ông đang ở trong phòng ngủ quay đầu lại, dưới ánh đèn sáng chói, ngũ quan cứng rắn của ông đập vào mắt bà Nguyễn.

Người đàn ông trước mặt mặc quần tây màu kem phối với áo len màu nâu vàng, trông cực kỳ dịu dàng.

Chẳng hề giống người nắm quyền một trong ba gia tộc lớn.

Trông ông tầm tuổi, tóc màu hạt dẻ hơi dài, uốn cong lên, rồi rũ xuống trước trán, càng làm gương mặt ông dịu dàng hơn.

Vì được chăm sóc rất tốt, nên trông ông cực kỳ trẻ, ngũ quan sắc sảo, gương mặt luôn nở nụ cười dịu dàng nho nhã.

Ông nhìn bà Nguyễn ở trước mặt rồi từ tốn nói: “Xin lỗi, hình như người nhà họ Ôn đã phát hiện ra chuyện của hai chúng ta rồi.”

Nghe thấy câu nói này, bom hẹn giờ luôn chôn giấu trong lòng bà Nguyễn nhất thời phát nổ.

Bà hơi trợn tròn mắt, vẻ dịu dàng ngày thường đã biến mất, vội hỏi: “Bọn họ đã biết bao nhiêu rồi?”‘

Người đàn ông giang tay ôm bà vào lòng: “Bọn họ cũng biết ít thôi, cũng may là anh phát hiện sớm. Nhưng vì trước đó em nhận An Diệc Diệp làm con nuôi, nên bọn họ cũng điều tra về con bé.”

Truyện Chữ Hay