Mãi đến khi Lục Miêu ngủ, cô bé vẫn chưa được ăn sô cô mà ba hứa mua.
Có điều chuyện này cũng bình thường, Lục Vĩnh Phi là tài xế cá nhân nên giờ giấc đi làm tan làm không ổn định.
Nửa đêm, khi Lục Miêu đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy giọng mẹ đang nói chuyện điện thoại trong phòng khách.
“Nhưng mà chuyện này cũng không thể tính toàn bộ trách nhiệm lên người chúng ta… có thể thương lượng không… sao…”
“Nghiêm trọng đến thế à… còn chưa tỉnh? Chưa thoát khỏi nguy hiểm…”
Tiếng nói chuyện đứt quãng, hình như mẹ đang khóc.
“Ông trời ơi, sao lại xảy ra chuyện bực này.”
“Anh cứ lo liệu bên đó trước, ừ… về nhà chúng ta bàn bạc lại.”
Lục Miêu muốn dậy nghe cho rõ hơn, thế nhưng quá buồn ngủ, mí mắt chẳng mở nổi, chẳng mấy chốc lại nhắm tịt.
Hôm sau khi cô bé rời giường, Lục Vĩnh Phi đang ăn sáng, Lâm Văn Phương đứng bên cạnh bàn ăn nói chuyện với ông.
“Ba!” Cô bé chạy nhào tới.
Lục Vĩnh Phi xoa xoa mái đầu rối bời của con gái, nở nụ cười với cô bé.
Lục Miêu trông thấy dáng vẻ ba rất mệt mỏi, đôi mắt còn nổi lên tơ máu, cho nên quan tâm hỏi han: “Ba, ba ngủ không ngon ạ?”
“Ba con một đêm không ngủ.” Lâm Văn Phương than nhẹ một tiếng, tay đặt lên vai chồng, xoa bóp cho ông.
Lục Vĩnh Phi khó chịu trong lòng nên ăn uống cũng kém: “Lát ăn sáng xong, anh lại đến bệnh viện một chuyến.”
“Giờ đến cũng không giải quyết được gì?” Lâm Văn Phương khuyên ông: “Lát nữa anh ở nhà ngủ một giấc đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tong cái rủi có cái may, đứa bé kia đã tỉnh, cứ theo chúng ta nói vừa rồi, việc này bàn lại sau, ông trời nhất định sẽ cho chúng ta cơ hội để đền bù.”
“Đứa bé nào ạ?” Lục Miêu tò mò hỏi.
Chuyện phiền lòng quá nhiều, Lâm Văn Phương tạm thời không thể giải thích nhiều với con gái, bèn bảo cô bé đi đánh răng rửa mặt: “Lát nữa nói cho con sau. Con đừng rề rà chỗ này nữa, muộn học rồi đấy.”
Năm nay Lục Miêu tám tuổi, học lớp hai.
Trên đời này, chuyện cô bé không hiểu có rất nhiều, ví như phép nhân phép chia, ví như hàm nghĩa thơ cổ, ví như vì sao Tiểu Minh luôn làm dơ đồ vật, vì sao Tiểu Hồng luôn chỉ nói một nửa, vế sau đợi cô nói điền vào.
“Tai nạn và tàn phế”, trước giờ Lục Miêu chỉ biết đến trong phim truyền hình, nay mẹ Lâm lại đang nói với cô.
Trong , Phí Vân Phàm mày rậm hùng hổ nói với Uông Lục Bình: “Anh chẳng qua chỉ mất đi một chân, mà Tử Lăng lại mất đi tình yêu của mình.”
Hay Giấc Mộng Sau Rèm / Một Thoáng Mộng Mơ, một cuốn tiểu thuyết tình cảm của tác giả Quỳnh Dao.
Lời kịch này Lục Miêu không hiểu. Có điều lúc này nhà bọn họ không mất đi tình yêu, mà là mất đi nhà ở.
Ba mẹ nói với cô “Chúng ta sẽ chuyển nhà”, bọn họ hứa dưới lầu nhà mới có thể nuôi gà con.
Gà con thật dễ thương! Cho nên khi nói đến chuyện chuyển nhà, Lục Miêu không quá buồn rầu.
Lần đầu tiên đến gặp Giang Hạo Nguyệt, Lục Miêu mặc chiếc váy màu vàng.
Cô bé là người hiếu động, những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm sẽ nhảy nhót khắp nơi phá phách gây chuyện, cho nên Lâm Văn Phương không thích cho cô bé mặc váy vì bất tiện.
Thỉnh thoảng mặc váy, Lục Miêu tỏ ra cực kỳ vui vẻ, tay trái luồn xuống ghế len lén kéo vạt váy, ngón tay móc tới móc lui bông hoa nhí thêu trên đó, móc đến mức đầu chỉ bong ra.
Lâm Văn Phương nhìn thấy, liền giáo dục: “Con bé này, năm nay đã lớp hai mà chẳng ra dáng con gái gì cả.”
Bấy giờ Lục Miêu mới chịu ngoan ngoãn.
“Những lời mẹ nói lúc nãy còn nhớ không?” Lâm Văn Phương không yên tâm hỏi.
Lục Miêu gật đầu như giã tỏi: “Dạ nhớ dạ nhớ.”
Sau đó, xe vừa đến bệnh viện, nhân lúc vợ chồng Lục Vĩnh Phi đang nói chuyện với Giang Nghĩa, cô bé xoay ngoắt chạy không thấy bóng.
Trong bệnh viện nồng mùi nước khử trùng, Lục Miêu nghĩ, mùi này vẫn dễ ngửi hơn so với mùi bùn đất bên ngoài, sách khoa học có nói, nước khử trùng dùng để diệt vi khuẩn.
Mỗi phòng bệnh nhi có sáu giường, cô bé đi tới trước từng giường, đoán đứa bé nào là Giang Hạo Nguyệt mà ba mẹ nói.
Bất ngờ là, Lục Miêu liếc mắt một cái đã nhận đúng người.
Bé trai kia nằm trên giường bệnh trong cùng, cửa sổ đã đóng chặt nhưng cậu bé tựa hồ vẫn thấy lạnh, hơn nửa người đắp dưới chăn, chỉ để lộ khuôn mặt trắng bệch, và một tay đang truyền dịch.
Lục Miêu sửa sửa làn váy của mình, rất thục nữ mà đứng bên cạnh giường cậu bé.
Khăn trải giường màu trắng, băng gạc trên tay cậu bé cũng màu trắng.
Mùi nước khử trùng ở chỗ cậu nồng hơn nhiều những chỗ khác, Lục Miêu thầm nghĩ: Như vậy có thể giết được rất nhiều vi khuẩn, cậu ấy nhất định là người sạch sẽ nhất trong phòng này.
Khi ba người lớn vào phòng, Lục Miêu đang tiến hành nhiệm vụ mẹ Lâm giao cho mình.
“Xin chào anh Hạo Nguyệt, em là Lục Miêu, học lớp hai trường tiểu học Đông Nam, năm nay tám tuổi.”
Cô bé phát âm vuông vức rõ ràng, hơn nữa biết trong phòng bệnh không thể lớn tiếng, nên rất có ý thức chỉ nói nho nhỏ.
Lục Vĩnh Phi nhìn qua, chỉ thấy Giang Hạo Nguyệt đang nhắm mắt ngủ say, đang định tiến đến bảo con gái chớ quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi, thì Lâm Văn Phương nhỏ giọng kéo ông lại.
“Anh xem, giọng con bé không lớn, không đánh thức được cậu bé đâu.”
Hai vợ chồng nhìn qua Giang Nghĩa, thấy ông ta cũng không nói gì.
Lục Miêu rất là khó hiểu, vì sao cô bé mới nói được một nửa, anh trai trên giường bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Cô bé hoàn toàn không nghĩ đến tình huống là cậu bé không thích mình.
Cô bé nghĩ, chắc anh ấy quá mệt, dù sao anh cũng đang bị thương mà. Bình thường cô bé lên lớp thấy mệt cũng ngủ gật.
“Anh ơi, anh phải nhanh khoẻ đấy nhé, chúng ta sẽ cùng nuôi gà con.”
Nhắc đến gà con, Lục Miêu không kìm được vui vẻ.
Mặc dù anh trai nhỏ đang ngủ, nhưng những lời mẹ dặn vẫn chưa nói xong, cô bé rất ngoan ngoãn mà tăng nhanh tốc độ nói.
“Sau này anh sẽ có thêm một em gái là em.”
Sợ cậu quên mình là ai, Lục Miêu cố ý nhắc lại: “Em là Lục Miêu, anh có thể gọi em là Miêu Miêu.”
“Em chia phần sô cô la cho anh nhé!”
Cho phần này, về nhà cô bé sẽ được cho tận hai phần mới.
Lục Miêu vui vẻ nhét sô cô là vào trong tay Giang Hạo Nguyệt.
Tay cậu bé đang treo truyền thuốc, bàn tay nắm thành nắm, cô bé cạy ngón út ra, mạnh mẽ nhét quà tặng của mình vào.
Một loạt động tác, không cẩn thận làm động vào ống tiêm.
Giang Hạo Nguyệt cau mày, có điều vì lúc trước giả bộ ngủ, nên bây giờ không thể không tiếp tục giả ngủ.
Trên đường từ bệnh viện trở về, Lục Vĩnh Phi hỏi Lục Miêu vì sao lại nhận ra Giang Hạo Nguyệt.
“Hay là con biết chữ, biết xem tên viết trên bảng treo trước giường bệnh?”
Lục Miêu lắc lắc đầu, khuôn mặt hai vợ chồng ông Lục bày vẻ “Quả thế”.
“Con không biết, con chỉ cảm giác đúng thôi.”
Vắt hết óc để giải thích loại cảm giác này, sau một lúc Lục Miêu cũng nghĩ ra.
“Anh ấy không giống với những người khác trong phòng bệnh… anh ấy đẹp nhất.”