Đây là một thành phố nhỏ phía nam, trước lúc vào thu trời luôn đổ vài trận mưa.
Trong không khí ẩm ướt se lạnh phảng phất mùi ngòn ngọt của hoa nhài.
Hạt mưa trượt theo vành ô rơi tong tóc xuống nền đất, trên đường người đi vội vã, mong sao cho chóng đến nơi mình cần.
Cần gạt nước sạt qua sạt lại, cửa sổ xe phủ một lớp hơi nước mờ mờ, phỏng chừng vì Lục Vĩnh Phi mở máy sưởi trong xe.
Bên kia đầu điện thoại, tiếng cô con gái còn vang giòn giã: “Ba ơi, ba ơi, ba có mua sô cô la cho con không?”
“Chắc chắn là có rồi. Đúng là quỷ con tham ăn.” Giọng một phụ nữ vang lên, bà lấy ống nghe từ trong tay cô bé, rồi bảo: “Lục Miêu, nhanh ăn hết canh củ cải của con đi.”
“Dạ,” Tiếng bé gái thưa lại ngay tắp, sau đó còn nhanh nhảu hỏi thêm một câu: “Ba ơi, khi nào thì ba về?”
Ống nghe bị đưa ra xa, bên kia truyền sang tiếng người phụ nữ nhắc bé gái: “Đừng ầm ĩ, ba con đang lái xe đấy.”
Lục Vĩnh Phi bật cười.
Sau một lúc lâu, điện thoại lại có người nhận, giọng phụ nữ vang lên: “Ba nó à, cái Miêu đang chờ ăn sô cô la đấy, ba nó về sớm nhé.”
Lục Vũ Phi đáp ừ.
Trời lại đổ mưa lớn hơn, xe rẽ vào đường nhỏ, người đi đường thưa hơn.
Chỗ rẽ góc đường có một quán mạt chượt, ngày mưa làm ăn rất khấm khá.
Trong căn phòng chưa đầy mười mét vuông, một đám người phì phèo thuốc lá đang ầm ĩ chia bài, tiếng xào bài không ngớt cả ngày bị màn mưa mỏng ngăn cách với bên ngoài.
Trường tiểu học đã tan hồi lâu, Giang Hạo Nguyệt chậm chạp chưa về nhà.
Cậu đeo cặp sách, ngồi xổm trên đường cái đối diện cửa tiệm nhà mình, chỗ đó có một ô hoa nhỏ được xây bao lại bằng xi măng, cậu đang chăm chú quan sát một con ốc sên.
Có một chiếc lá dính vào trên mình nó.
Cậu hoài nghi không biết ốc sên có phát hiện ra mình không, bởi vì lúc trước nó còn ở trong vỏ, tới khi cậu nhìn nó mới bò ra ngoài.
Con ốc sên màu nâu, thân mềm nhũn, nó đang duỗi mình ra, từ nho nhỏ như một dấu chấm thành dài như một đốt ngón tay.
Hai cái râu rất dài.
Giang Hạo Nguyệt ngạc nhiên “Oà” một tiếng, trông như cậu và nó đang bốn mắt nhìn nhau.
Nước mưa ép cong lá cây, cậu chụm bàn tay nhỏ che mưa cho ốc sên.
Chỗ ngã rẽ có một chiếc xe đang chạy tới, cậu hoàn toàn không nhìn thấy.
Cậu trông thấy thân ốc sên bỗng nhiên sáng bừng lên, lá cây cũng sáng bừng lên, sau đó cậu nhìn tay mình.
Sau đó, cậu bị đụng ngã.
Khi cảm giác đau đớn ập đến, Giang Hạo Nguyệt đã bị cuốn vào dưới bánh xe.
Cần gạt nước phát ra hai tiếng “Kít kít” nghe như tiếng vật ma sát từ đâu đến.
Lục Vũ Phi hạ cửa kính xuống, mưa và gió như được xé bỏ lớp giấy niêm phong hắt tới tấp vào mặt ông.
Trừ những thứ đó, trên đường không còn thanh âm nào khác.
Trời đen đặc.
Ông biết lúc mình quẹo rẽ nhất định đã đè lên thứ gì đó, thân xe rõ ràng chấn động một thoáng, nhưng không thấy rõ được là thứ gì.
Do dự một lát, ông quyết định xuống xe nhìn xem.
Lục Vĩnh Phi trăm nghìn không tưởng tượng được, chuyện sẽ nghiêm trọng đến mức này – ông tông phải một bé trai.
———
Giang Nghĩa dẫn theo một đám người, nổi giận đùng đùng chạy tới bệnh viện.
Trước đó ông ta đang đánh bài, hôm nay vận may tốt nên thắng được một ít.
Bên ngoài hơi ồn ào, ông ta nghe người khác nói mới biết được có một bé trai bị xe tông ở đường đối diện, ông ta bất giác nghĩ đến cậu con trai Giang Hạo Nguyệt ngoan ngoãn của mình, bèn liếc nhìn đồng hồ trên tường.
Khi Giang Nghĩa lao ra khỏi quán, xe cứu thương vừa rời đi.
“Mẹ nó thằng khốn nào tông con trai tao? Thằng nào?” Giang Nghĩa dẫn theo một đám anh em vọt vào phòng cấp cứu, dáng vẻ nom tóm được thủ phạm sẽ tẩn nhừ hắn ra.
Lục Vĩnh Phi ngồi trên ghế trong góc, mày chau, tinh thần suy sụp.
Tóc của ông ướt nhẹp, áo khoác cũng thế.
Nhìn thấy ba của cậu bé muốn xông đến đánh mình, ánh mắt ông còn bàng hoàng.
Cuối cùng ngăn Giang Nghĩa đánh người, là hộ sĩ trong bệnh viện.
“Thưa anh, phiền anh giữ im lặng, đây là bệnh viện, không phải chỗ đánh nhau.”
Hộ sĩ tách hai nhóm người, nghiêm mặt nói với Giang Nghĩa: “Anh là người nhà của cậu bé phải không? Bây giờ cậu bé cần làm phẫu thuật, rất cần anh ký tên.”
Giang Nghĩa nhìn qua tờ giấy đồng ý phẫu thuật, tức thì nắm nắm đấm, lại đòi nhào tới đánh Lục Vĩnh Phi.
“Cắt? Chữ cắt này là có ý gì?”
Lục Vĩnh Phi không tránh.
Hơn nửa đời ông làm người thành thật, xảy ra chuyện này, trong lòng khó chịu không thua ai, dĩ nhiên càng không có ý tranh cãi với Giang Nghĩa vào lúc này.
“Thưa anh, tôi thực sự rất xin lỗi, tôi biết nói lời này cũng vô dụng, nhưng xin anh hãy ký tên trước đã.”
Lục Vĩnh Phi nhìn Giang Nghĩa hai mắt đỏ bừng, giọng khẩn thiết: “Chuyện sau này tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm. Bây giờ cậu bé không thể chờ được, cần phải được phẫu thuật ngay.”
Trận mưa này đổ đến nửa đêm, trước sau không có dấu hiệu ngưng.
Phẫu thuật kéo dài suốt mấy tiếng.
Giang Nguyên Hạo vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng chân trái bị cắt đến tận đùi.
Cậu bé vừa được đẩy ra phòng phẫu thuật liền được đưa ngay vào phòng chăm sóc đặc biệt, đến giờ vẫn chưa tỉnh.
Giữa lúc đó, Lục Vũ Phi có ra ngoài một lần, khi trở về cầm theo một hộp cơm mua cho Giang Nghĩa.
Trong bệnh viện không thể hút thuốc, Giang Nghĩa cầm điếu thuốc trong tay, đầu ngón tay vê qua vê lại, đây là biểu hiện thèm thuốc.
“Anh ra ngoài hút một điếu đi, để tôi trông cho. Còn có, đây là cơm tôi mới mua, anh ăn một chút đi.”
Lục Vĩnh Phi biết bây giờ mà nói chuyện với Giang Nghĩa, chẳng khác nào tự tìm ăn chửi, nhưng ông vẫn phải nói.
Chuyện này xảy ra, cả đời này ông đều thiếu nợ Giang gia.
“Ăn? Mày thấy tao có tâm trạng để ăn sao? Hay mày có?”
Giang Nghĩa giơ tay hất túi ni lông mà Lục Vĩnh Phi đưa tới.
Ông ta ngồi chỗ này mấy tiếng, trước sau vẫn không tin được chuyện này xảy ra trên người con trai mình.
“Giang Hạo Nguyệt, thằng bé mới tuổi, năm nay mới vào lớp ,” Giang Nghĩa nghiến răng, từng chữ nặng như đá tuôn ra từ kẽ răng: “Từ nay về sau nó…”
Từ kia quá đáng sợ.
Ngay cả một người thô tục như ông ta cũng không thể thốt ra được – từ đó, từ đó sao có thể dùng trên người con trai ông?
“Tôi có thể hiểu được, thật đấy.” Lục Vĩnh Phi cúi đầu, thở dài một hơi: “Tôi có con gái tên Lục Miêu, năm nay tuổi. Tôi rất hiểu tâm trạng người làm cha, so với bản thân gặp chuyện không may, con cái bị chúng ta càng đau gấp ngàn lần vạn lần.”
“Hiểu thì có lợi ích gì?”
Giang Nghĩa cười lạnh một tiếng, không hề nể mặt chút nào: “Mày phải chịu trách nhiệm, mẹ nó mày phải chịu trách nhiệm, nếu không tao giết mày, giết cả nhà mày.”
“Tôi biết.”
Lục Vũ Phi giơ lên ngón tay, thề với trời: “Tôi Lục Vũ Phi xin thề, từ nay về sau sẽ coi cậu bé như con trai mình.”