Editor: Tiffany’s sister - Heo
Bạch Ngọc Khuyết cứ vậy mà yên lặng đứng bên giường của Văn Trọng, tựa hồ dài như cả thế kỷ, nàng chợt quyết định—— tình huống bây giờ, nàng phải giải quyết khó khăn trước mắt cái đã, những chuyện khác thì sau này tính tiếp.
một khi cứu được người nhà của mình, thì dù đánh cược cái mạng già èo uột này, nàng cũng sẽ dùng mọi biện pháp giành lại Kim Long Tiên từ tay của Xích Miểu cho Văn Trọng. đã có chủ ý, Bạch Ngọc Khuyết liếc nhìn ánh trăng đang dần ngả về trời tây ở ngoài soái trướng báo hiệu bình minh sắp ló dạng, nhíu nhíu mày, thời gian không còn nhiều nữa.
Nàng sợ Văn Trọng ngủ không sâu, lặng lẽ ngắt hắn một cái rồi niệm "Ngủ say quyết ", Bạch Ngọc Khuyết nín thở nhìn một chút, thấy Văn Trọng không có bât kỳ động tỉnh gì, vẫn yên lặng ngủ say.
Khác với trong quá khứ, bây giờ nàng thật tự tin dạt dào với pháp thuật của mình, khi dùng "Ngủ say quyết" này, dù là người đang tươi phơi phới như hoa cũng sẽ lập tức ỉu xìu mà ngủ, huống chi là người đang bị trọng thương như Văn Trọng, rốt cục nàng cũng triệt để yên lòng.
Lúc này, Bạch Ngọc Khuyết run run rẩy rẩy đưa tay ra, nhớ tới lần trước ở trên chiến trường, khi Văn Trọng đưa tay tới trước ngực, Kim Long tiên liền đột nhiên xuất hiện trên tay của hắn. Theo logic này, Kim Long tiên nhất định bị giấu ở trong ngực của hắn.
Nhìn từ bên ngoài, nàng không nhìn ra trong ngực Văn Trọng có giấu bất cứ gì cả, tuy nhiên, thế giới Phong Thần từ lâu đã vượt qua sức tưởng tượng của con người, có thể Văn Trọng dùng pháp thuật, biến Kim Long tiên thành một cây kim rồi giấu ở trước ngực cũng không chừng.
Bạch Ngọc Khuyết lấy hết can đảm, bình tĩnh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, vì giảm bớt cảm giác tội lỗi tày trời kia của mình, Bạch Ngọc Khuyết quyết tâm dùng toàn lực chú ý vào ngực của Văn Trọng, cố sức bỏ qua khuôn mặt tuấn mĩ, nhu hòa hờ hững đang ngủ say kia của hắn.
Trong miệng lẩm bẩm nói: "Văn Trọng, xin lỗi, thế nhưng, ngài yên tâm, chỉ cần qua ngày mai, dù liều cả tính mạng, ta cũng nhất định sẽ đoạt về Kim Long tiên một cách hoàn hảo không sứt mẻ, đưa cho ngài!"
Làm xong công tác tư tưởng trong lòng, Bạch Ngọc Khuyết run rẩy vươn tay, vụng về gập ghềnh trắc trở cởi ra huyền bào đai lưng của Văn Trọng, run run luồng tay vào trong nội bào màu trắng của hắn, chậm rãi mằn mò.
"Bình thường nhìn cao lêu khêu như que củi, như sao giờ sờ vào có vẻ chắc nịch, có bắp có cơ thế này? A ~" Cách một tầng mỏng manh áo sơ mi, tay của Bạch Ngọc Khuyết lưu luyến không rời mân mê lồng ngực rắn chắc to lớn của Văn Trọng, tuy nhiên, mò mẩn nhiều lần, một cái roi mao cũng không tìm được, ngược lại đem tay của mình khinh bạc người ta, Bạch Ngọc Khuyết không khỏi có chút nhụt chí.
Ồ? Mùi gì đây? Tại sao lại hơi... tanh tanh? Bạch Ngọc Khuyết sững sờ nửa ngày, mới chợt nhận ra, trên tay mình đang dính thứ gì nhơm nhớp, căn bản không phải là mồ hôi, mà là vết thương trước ngực Văn Trọng bị vỡ, nên chảy máu!
Tim của nàng đột nhiên trầm xuống, cũng không nhớ nhung tìm cái gì roi, hay cái gì nam nữ thụ thụ bất thân , luống cuống tay chân xốc lên áo sơ mi của Văn Trọng, để sát mặt vào nhìn, nàng khiếp sợ phát hiện, ngực phải củaVăn Trọng có một vết thương lớn, vừa nhìn thì biết là do bị pháp thuật cao cường thiêu đốt, vết thương lớn cỡ bàn tay của em bé, bởi vì huyết nhục ngưng tụ, nên không thể thấy được sâu bao nhiêu.
Tuy nhiên, vì da thịt bị tổn thương, tầng ngoài của vết thương nguyên bản đã ngưng chảy máu nay đã có vài chỗ bị nứt ra đẫm máu do bị nàng đụng vào, nhìn thật doạ người!
Tim Bạch Ngọc Khuyết như bị kim đâm đau đớn, đột nhiên hối hận! Đưa tay lên vết thương, muốn triển khai "Chữa trị thuật" vốn đã thấp kém của nàng, nhưng đến nửa đường, nàng lại rụt tay về.
Bạch Ngọc Khuyết cũng không phải đứa ngốc, Văn Trọng có phép thuật cao cường như vậy, còn không thể trị liệu cho bản thân, tu vi mèo quào của nàng, thì càng không nên tùy tiện động cái vết thương quỷ dị này.
Vậy phải làm sao bây giờ? Bạch Ngọc Khuyết suy nghĩ một lúc lâu, nhưng không nghĩ được phương pháp gì, chỉ có thể cúi đầu, vừa cắn môi gắt gao nhìn vết thương kia, vừa đưa tay phải ra, vô vọng che lại vết thương để nó đừng chảy thêm máu ra nữa, nhưng mà, nhưng không hiệu quả chút nào!
Bạch Ngọc Khuyết nhịn nửa ngày, rốt cục cũng không nhịn được nữa, một giọt nhiệt nóng "Đùng" một tiếng, thoát ly viền mắt đang nỗ lực trợn to của nàng, từng giọt từng giọt nhỏ xuống lồng ngực của Văn Trọng. Ở góc độ mà Bạch Ngọc Khuyết đang khóc tới mơ hồ nước mắt không chú ý tới, cái lồng ngực rộng lớn kia bỗng dưng run lên một cái.
"Ngươi còn muốn sờ mó tới khi nào?" Đầu tiên là một tiếng như có như không thở dài, sau đó là một thanh âm lạnh như băng quen thuộc, mang theo một tia kỳ dị ám ách, bỗng dưng trầm thấp vang lên ở bên tai của Bạch Ngọc Khuyết, làm nàng sợ hết hồn!
Bạch Ngọc Khuyết chợt ngẩng đầu lên, thì thấy chẳng biết lúc nào Văn Trọng, đã mở mắt ra, cặp lãnh mâu kia, không biết vì sao, lại nhiễm một tia không rõ ràng, cùng phức tạp tâm tư, bình tĩnh nhìn kỹ nàng.
Lần đầu tiên trong đời quyết định đi làm tiểu tặc, mà còn bị chính chủ bắt quả tang tại chỗ nhanh như vậy, cả người Bạch Ngọc Khuyết đều suýt chút nữa nhảy lên! Nàng khịt khịt mũi, lắp bắp nói: "Ngài... Ngài tỉnh lại lúc nào vậy?"
Văn Trọng trầm mặc nửa ngày, nhàn nhạt nói: "Ta vẫn chưa từng ngủ."
Cái...cái gì? ! Bạch Ngọc Khuyết nhất thời ngây người, Éc, chuyện này... nói như vậy, lúc nãy nàng vừa mò mẫm ngực của người ta, còn còn... Còn bỉ ổi khen nhân gia dáng người có nạc có mỡ, hắn hắn hắn... Đều biết ? ! Trời…. ơi... thật mât mặt! ! Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết thật kích động muốn nảy hố “tự bạo” cho rồi!
Văn Trọng ngừng một chút, tư thế có chút cứng ngắc, ngồi dậy nghiêng người dựa vào giường nhỏ, một phen động tác này làm cho máu càng chảy ra nhanh hơn từ ngực hắn, Bạch Ngọc Khuyết nhìn thấy cảnh này, nhất thời nhịn xuống lúng túng, luống cuống đưa tay ra, muốn dùng lại trò cũ, giúp hắn giữ lại miệng vết thương; nhưng khi tay của nàng mới vừa giơ lên giữa không trung, liền hậu tri hậu giác phát hiện, khi vị kia còn đang tỉnh táo như vậy, mình lại làm như thế thì hoàn toàn không thích hợp!
Ngay lập tức, nàng rụt tay về. Tuy nhiên, bởi vì hổ thẹn kèm theo không rõ ràng đau lòng, đáy mắt từ lâu ngưng tụ lại nước mắt của nàng lại bắt đầu chảy. không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể thoáng buông mắt xuống, miễn cưỡng che khuất những giọt nước mắt đang bị mất khống chế kia.
Ở góc độ nàng không nhìn thấy, đáy mắt hàn quang lạnh lẽo của Văn Trọng từ lâu đã tan mất, hắn yên lặng mà duỗi ra ngón trỏ thon dài, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nóng bỏng trên lồng ngực. Mặt không cảm xúc nhìn kỹ đầu ngón tay của mình nửa ngày, hắn chỉ cảm thấy những giọt nước mắt dính trên ngón tay kia đột nhiên nặng tựa ngàn cân. Nửa ngày, hắn mới kéo lại áo sơ mi vừa mới bị tiểu yêu quái coi trời bằng vung này kéo tới lung ta lung tung.
Nhìn bên trong áo sơ mi là một đoàn hỗn loạn, Văn Trọng quả thực có chút không biết nên làm vẻ mặt gì, cả đời của hắn, bởi vì thiên phú tuyệt cao, lại thêm ở địa vị cao, còn chưa từng chật vật giống như bây giờ.
Tựa hồ... Từ cái đêm ở Bắc Mang sơn gặp phải tiểu yêu kỳ quái này, trong lúc vô tình, cuộc sống của hắn bị thay đổi ... con ngươi từ trước đến giờ luôn mang theo lạnh lẽo quyết tuyệt của Văn Trọng, lúc này lại lơ đãng lóe qua một tia mê man.
Bạch Ngọc Khuyết xoắn xuýt nửa ngày, không biết làm sao giải thích với Văn Trọng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng nàng chỉ có thể trầm giọng nói: "Xin lỗi."
Nhìn cái khuôn mặt đầy vẻ áy náy của tiểu yêu quái, Văn Trọng im lặng thở dài, nhàn nhạt nói: "Nếu không muốn đến trộm, tội gì còn muốn miễn cưỡng mình, rốt cuộc, có chuyện gì xảy ra?"
Nếu Văn Trọng giống như ngày thường lạnh lùng răn dạy, thậm chí đánh nàng một trận, Lương tâm bé nhỏ của Bạch Ngọc Khuyết còn có thể cân bằng một chút, đằng này, bản thân là người bị hại, hắn còn nói những lời này, Bạch Ngọc Khuyết lập tức không chịu được.
Bao nhiêu oan ức đột nhiên như đại hồng thủy trong khoảnh khắc bạo phát ra, nàng bỗng đâm đầu vào trong lồng ngực của Văn Trọng, chôn mặt bên vai không bị thương của hắn, òa khóc nói:
"không phải... Ta không muốn trộm chút nào! Nhưng Xích Miểu! hắn... hắn bắt được cha mẹ cùng đệ muội của ta, còn phái người nói cho ta... Nếu rạng đông ngày mai, ta còn không đem được Kim Long tiên về, hắn... hắn sẽ làm cho cả nhà của ta hồn phi phách tán! Ô ô ô, Văn Trọng, người ta không cố ý, nhưng ta không muốn bọn họ chết ... Ô ô ô..."
Bạch Ngọc Khuyết đem bí mật chôn ở trong lòng mấy ngày nay một hơi nói xong, cả người bỗng dưng nhẹ nhõm, dừng nửa ngày, nàng thật không tiện ngẩng đầu lên nhìn Văn Trọng, chùi cái mũi một chút, ỉu xìu nói: "Cho nên... Ta thật có nỗi khổ tâm, ngài.. ngài đừng tức giận có được hay không?"
Văn Trọng không nói gì, chỉ dùng cánh tay phải vỗ vỗ Bạch Ngọc Khuyết đang ở trong lồng ngực của mình, đáy mắt nhàn nhạt như đang trầm tư cái gì. Bạch Ngọc Khuyết còn muốn nặng thêm nước mắt cầu được lượng giải, thì không ngờ, một bàn tay lớn thon dài xẹt qua trước mặt của nàng, rồi mò lên mái tóc đã bị Hắc Kỳ Lân thiêu chênh lệch không đồng đều, loạn như tổ quạ của nàng. Bạch Ngọc Khuyết cả kinh, liền nghe thanh âm trầm thấp của Văn Trọng nói: "Tóc của ngươi bị sao vậy?"
Bạch Ngọc Khuyết ngẩn ngơ, không hiểu được Văn Trọng muốn gì nhưng cũng đàng hoàng trả lời: "Ta mới chơi đùa cùng Hắc Kỳ Lân, lỡ chọc giận nó, nên bị nó phun lửa đốt thành như vậy."
Văn Trọng không nói gì thu tay về, vuốt vuốt trán, trầm thấp khiển trách: "Sau này ngươi đừng chọc ghẹo Hắc Kỳ Lân nữa, tính tình nó rất xấu, đến lúc đó thiệt thòi vẫn ngươi."
Bạch Ngọc Khuyết không phục, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nàng chuyển động con ngươi, ý đồ xấu đâm thọc Hắc Kỳ Lân trước mặt Văn Trọng nói: "Biết rồi biết rồi, tuy nhiên, có điều này ngài còn không biết? hôm nay Hắc Kỳ cướp được Phạm Thiên từ Xích Miểu, nhưng lại không nói cho ngươi biết, Kỳ Lân Xấu Xí này dám tư tàng pháp bảo quý trọng như vậy, Văn Trọng, ngài nhất định phải trừng phạt nó thật nặng!"
không nhìn thấy vẻ mặt Bạch Ngọc Khuyết hiện lên mấy chữ "Ý đồ xấu, muốn gây xích mích ly gián", Văn Trọng nhíu nhíu mày: "Hắc Kỳ Lân thực hồ đồ, Phạm Thiên là trấn tộc chi bảo của yêu tộc, linh mạch của yêu tộc đều dựa vào nó mà phát huy, một khi mất đi Phạm Thiên, hậu quả thật không thể tưởng tượng được."
Nghe ra thái độ không đồng ý của Văn Trọng, Bạch Ngọc Khuyết ngẩn ngơ, không hiểu chút nào nói: "không phải ngài không thích yêu tộc sao?"
Văn Trọng im lặng nửa ngày, nhàn nhạt nói: "Ta nhớ có người từng nói với ta, không phải tất cả mọi yêu quái đều xấu, thực vậy, trời sinh thành chủng tộc gì, họ không thể lựa chọn, vì thế, nếu yêu tinh không hại người, thì không thể tiêu diệt vô tội vạ được.”
Bạch Ngọc Khuyết ngơ ngác nhìn khuôn mặt tuấn mĩ của Văn Trọng mà rối tinh rối mù, mạnh mẽ nhéo nhéo tay của mình, lẩm bẩm nhìn trời nói: "Ðát Kỷ, tỷ tỷ đã nghe chưa đã nghe chưa? Muội từng nói với tỷ, Văn Trọng sẽ quay đầu là bờ, tỷ nhìn coi, hắn... hắn thật sự nghĩ thông rồi... ! ! Ha ha ha!"
Thấy tiểu yêu này lại nổi điên, Văn Trọng giật giật khóe miệng, không thèm để ý tới nàng, chỉ chậm rãi ngồi dậy, đem toàn thân thanh lý một chút, hướng về Bạch Ngọc Khuyết đang còn trong tình trạng mê man nhìn hắn, nói: "đi thôi."
Bạch Ngọc Khuyết chớp chớp mắt to: "đi đâu?" Văn Trọng ung dung thong thả kéo lại vạt áo của mình, mặt không thay đổi nói: " không phải Ngươi nói rằng, người nhà của ngươi đều bị Xích Miểu giam giữ sao?"
Con mắt Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng sáng ngời, cả người đều vui mừng lên, nàng không thể tin nổi nói: "Văn Trọng, ngài… Ngài không nói đùa chứ? Ngài thật sự... Đồng ý đi cứu nhà của ta sao?"
Văn Trọng không đáp lại, đứng thẳng người lên, vén rèm đi ra ngoài, Bạch Ngọc Khuyết còn ở lại: sững sờ nửa ngày, như mới vừa tỉnh ngủ bình thường, vô cùng lo lắng đi theo.