Editor: Tiffany’s sister - Heo
Bạch Ngọc Khuyết yên lặng theo dõi cái con Viễn Cổ thần thú uy mãnh, nhưng lại không có một chút khí chất nào đang chơi vui tới điên rồi ---Kỳ Lân Xấu Xí kia, lòng nàng lẩm bẩm, nỗ lực động viên trái tim nhỏ bé đang bị kích thích của mình.
Bạch Ngọc Khuyết ơi, bình tĩnh, phải bình tĩnh! Phải tin tưởng vào con mắt của mình! Cái sinh vật đang vui chơi đến mất hết hình tượng kia chính là Viễn Cổ thần thú! Tuyệt đối! Chắc chắn không phải là tiểu miêu tiểu cẩu xấu xa của người nào đi lạc!
Hắc Kỳ Lân chưa hề nhận ra được nó đang bị nhìn trộm, chỉ hứng thú bừng bừng ngậm lấy vật đen kia, bước đi nhẹ nhàng trên nước hướng về hồ nước bên này, vì lần này, nó đưa mặt về phía Bạch Ngọc Khuyết, nên khi nàng ngưng mắt nhìn kĩ lại thì trong nháy mắt, nhìn rõ ràng vật kia đến cùng là thứ gì!
Trong nháy mắt, Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc đến ngây người! Cái kia... Cái kia... Cái đồ vật bị Hắc Kỳ Lân coi như hòn đá nhỏ mà tùy ý chơi đùa, không phải là chí bảo của yêu tộc các nàng ---Phạm Thiên, lại là cái gì!
Thực là cái con thần thú phung phí của trời! Bạch Ngọc Khuyết tặc lưỡi liên tục, bảo bối mạnh mẽ như vậy, mà nó dám tùy tùy tiện tiện dùng để chơi đùa à! Thì ra ở trên chiến trường hôm nay, Kỳ Lân Xấu Xí không chỉ thừa dịp hỗn loạn chôm chỉa đi Phạm Thiên, mà còn dám gạt Văn Trọng, đem món bảo vật này chiếm làm của riêng, thực sự quá gian trá rồi!
Con mắt Bạch Ngọc Khuyết hơi chuyển động, nảy ra một kế, nàng lặng lẽ niệm ra một cái công kích thuật, chậm rãi chậm rãi tính toán đánh lén Hắc Kỳ Lân khi nó đang trên đường trở về cho bõ ghét.
Hắc Kỳ Lân còn đang vui sướng tạo dáng “Lâm Ba tiên tử đạp Thủy Vô Ngân” trên mặt nước, bất thình lình trước mắt của nó có cái gì đánh tới một cái, làm nó lung lay, hơi lảo đảo một cái, hai cái móng chân trước bị dính một chút nước.
Biết mình bị ám hại, kẻ từ chưa từng bị ức hiếp như Hắc Kỳ Lân giận dữ, đôi mắt lồi tròn vo của nó thoáng xoay một cái, toàn thân nó nhanh như tia chớp, “vèo” một cái, trong khoảnh khắc, nó đã quỷ dị đứng ở trước mắt Bạch Ngọc Khuyết.
Đánh lén thất bại, ban đầu Bạch Ngọc Khuyết muốn lén lút trốn, không ngờ lại bị “nạn nhân” tóm gọn. Nàng không khỏi có chút ngượng ngùng. Tuy nhiên, nhớ tới trước đây con Kỳ Lân Xấu Xí này bắt nạt mình trước mặt mọi người, làm nàng có chút không cam lòng, khí huyết sôi lên, nàng chống eo, thẳng lưng anh hùng trừng mắt lại:
”Ồ? Ngươi muốn gì đêy, nhìn cái gì, người ta đứng đây ngắm trăng ngắm sao, ngắm phong cảnh, mắc mớ gì đến ngươi nha? Không có chuyện gì thì lê cái thân “lợn” ra, đừng có cản trở người ta ngắm trăng.”
Hắc Kỳ Lân hất cái đầu, Phạm Thiên đang ngậm trong miệng không biết đã bị nó giấu đi chỗ nào.
Lúc này, thân hình khổng lồ uy phong lẫm lẫm cùng với cái đầu bự của nó, đang chậm chậm tiến sát Bạch Ngọc Khuyết, lúc này nó mạnh mẽ há to miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn.
Hơi thở quen thuộc này nhanh chóng khơi dậy ký ức không lâu đây của nàng, mà cảnh tượng kinh khủng này lại càng quen thuộc? Lòng của Bạch Ngọc Khuyết run lên, nhưng trên mặt lại cố gắng chống đỡ, không lộ ra sợ hãi nói:
”Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Kon pà nó ——đến cùng ngươi có nói lí hay không, làm một con vạn năm thần thú, thì phải có phong thái thần thú, ngươi có thể hay không đừng thô lỗ như thế, động một chút đòi đánh đòi giết? Nhìn một chút chủ nhân của ngươi đi, người ta là vị anh hùng cái thế đẹp trai, còn ngươi, làm ơn đi tới cái hồ nhỏ kia mà soi cái mặt của mình giùm cái, lớn lên xấu ói đã đành, tâm địa cũng xấu cùng cấp độ lun, động một chút thì giả làm “bạch liên hoa” để bắt nạt người khác, ngươi nhìn bộ dáng này của ngươi một cái, có gì có thể xứng với vị chủ nhân đẹp như trích tiên của ngươi”.
Hắc Kỳ Lân nghe Bạch Ngọc Khuyết chà đạp lòng tự trọng của nó, thì nhất thời giận dữ, cổ họng trầm thấp kêu “Ố Ố” một tiếng, đôi mắt lồi tròn vo đầy ác ý nhìn nhìn Bạch Ngọc Khuyết.
Bạch Ngọc Khuyết hơi co lại thân thể, âm thầm lấy dũng khí. Vừa tỏ vẻ như chỉ tiếc mài sắt không thành thép mà dạy bảo Hắc Kỳ Lân, vừa không dấu vết né ra cái mặt to dữ tợn của nó. Sau đó nàng còn mò vào một sợi lông dài ở dưới cổ của nó, ở góc độ mà Hắc Kỳ Lân không nhìn thấy, nàng mạnh mẽ nắm trong tay giựt giựt mấy lần, rồi cúi đầu giả vờ giả vịt quan sát cọng long nửa ngày, “Chà chà, thôi rồi” thở dài nói:
”Ai, ta nói ngươi nha, nhìn cái thân đầy lông của ngươi, thực sự vừa đen vừa bẩn, còn nữa…… a yêu yêu, kinh quá……. lông còn bị vón cục nữa nè! Trời ạ! Ngươi nghĩ kỹ lại nha, thường ngày, khi chủ nhân ngươi có thể đi bộ liền tuyệt đối sẽ không cưỡi ngươi phải không? Giờ, cuối cùng ngươi cũng coi như biết tại sao rồi nha?”
Thấy Hắc Kỳ Lân há hốc mồm, rơi vào trạng thái dại ra, Bạch Ngọc Khuyết cười thầm, được voi đòi tiên, đánh liều vươn tay, sờ sờ hàm răng sắc nhọn của Hắc Kỳ Lân, tiếp tục ghét bỏ nói:
”Còn có... Ngươi xem một chút răng của ngươi nè, ái chà chà, đã lâu rồi chưa đánh phải không! Theo ta thấy, sau này, khi ngươi đi theo Văn Trọng đánh giặc, không cần triển khai phép thuật làm chi, chỉ cần mở miệng, hà hơi một cái, thế nào cũng làm cho thiên quân vạn mã đều bị “hum” chết vì thúi nha!”
Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng rút ra ngón tay của mình khỏi bộ răng của nó, cau mày làm bộ khinh bỉ chà chà vào áo thật mạnh, lớn tiếng nói:
”Ai da, thối chết ta rồi, thảo nào lần trước trong tiệc mừng thọ của Trụ vương, ngay cả Dương Tiễn còn mang theo Hao Thiên Khuyển của hắn mà long trọng tham gia, nhưng còn ngươi, ta không hề thấy ngươi nha, ta đoán, nhất định chủ nhân của ngươi chê ngươi quá xấu, cho nên sợ mất mặt không dẫn ngươi đi!”
Nói câu này xong, ác ý của Bạch Ngọc Khuyết đã phơi bày rõ ràng, nhưng ý đồ của nàng là chọc con Kỳ Lân Xấu Xí này, ai bảo trước đây nó dám “âm” mình đây? Khà khà khà!
Đôi mắt lồi đen láy của Hắc Kỳ Lân nhô lên một thoáng rồi ngừng lại: Ách... Bình thường dường như chủ nhân thật rất ít khi cưỡi mình, chẳng lẽ vì bộ lông của mình có chút...?
Còn có... tiệc mừng thọ của Đại vương? Nó còn nhớ rõ một buổi tối mấy tháng trước, bởi vì buồn chán, nó liền giở trò đùa dai, dọa sợ một tên lính quèn trong phủ, bị chủ nhân giận dữ giam lại ba ngày, sau đó nó nghe ở cách vách tường, A Vũ cùng A Thành cái kia hai cái tiểu tử gác ở hậu viện, nóng bỏng thảo luận việc chủ nhân tham gia tiệc mừng thọ của đại vương, còn mặc huyền sam anh tuấn cỡ nào!
Thì ra... Thật có chuyện này sao~~~? Hừ, nghe nói Hao Thiên Khuyển bất quá chỉ là một con tiên sủng bình thường, còn nó, đường đường là viễn cổ thần thú, chủ nhân càng phải mang theo nó để khoe khoang chứ~~~~!!!!!!!!!!!!
Hắc Kỳ Lân nhíu nhíu cặp lông mày mà trời sinh không tồn tại của nó, rồi hoàn toàn rơi vào chứng u buồn... Nhưng, không hổ đã sống vạn năm Phúc Hắc thần thú, không lâu lắm, nó liền hiểu ra, tiểu yêu này quái nhất định cố ý muốn chọc giận mình...
Bị hố??? Trong cơn tức giận, Hắc Kỳ Lân lại không kịp nhớ lời dặn của chủ nhân: “Không được đụng tới tiểu yêu này”, nó đột nhiên phun ra một hơi “Ha”, nhất thời, một luồng Lam sắc hỏa diễm bao vây lấy mái tóc dài đang xỏa xuống của Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết còn không kịp phản ứng, thì nhanh chóng bị một luồng nhiệt khí vây quanh.
Đoàn hỏa diễm bị Hắc Kỳ Lân thao túng, dường như có linh tính, chỉ vây quanh thiêu đốt tóc Bạch Ngọc Khuyết, y phục của nàng lại không tổn thương chút nào. Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc một giây, nhất thời phục hồi tinh thần lại, dưới tình thế cấp bách, nàng quên mất mình cũng biết phép thuật, chạy như bay đến hồ nhỏ, rồi phi thân lặn xuống nước!
Hắc Kỳ Lân nhìn thấy Bạch Ngọc Khuyết chật vật đau khổ như vậy, rốt cục hết giận, đắc ý đứng tại chỗ, đôi mắt lồi tròn vo vo như tiểu nhân đắc ý nhìn qua, đột nhiên mới nhớ, nếu bị chủ nhân bắt gặp, mình sẽ chết chắc, cho nên sau khi nhanh chóng phi tang chứng cứ, “Vèo”, nó như một làn khói biến mất không còn tăm hơi.
Bên trong cái hồ nhỏ, lửa ở trên tóc Bạch Ngọc Khuyết rốt cục được dập tắt, nàng còn không kịp cao hứng, đột nhiên sợ hãi phát hiện một chuyện khác... nàng... hình như không biết bơi?!
Bạch Ngọc Khuyết cả kinh, kịch liệt ngoi lên khỏi đáy nước. Trong hoảng loạn, nàng tựa hồ nghe như có người ở cách đó không xa đang trầm thấp gọi tên của mình: “Này! Ngọc Tỳ Bà! Ngươi đang làm gì? Nhanh lên đây, ta có việc quan trọng thông báo cho ngươi!”
Bạch ngọc nghi hoặc ngẩn đầu lên xem xét, nhất thời đen mặt, này này chuyện này…. Ai có thể nói cho nàng, sao cái hồ nước này chỉ sâu tới phần eo của nàng, vậy nãy giờ nàng mất hình tượng giãy đành đạch như sắp chết là vì đâu thế này... thật quá mất mặt, khà khà, may mà, vị trí của nơi này hẻo lánh, không có ai nhìn thấy, ke ke ke!
Bạch Ngọc Khuyết nhìn lại mái tóc bị Hắc Kỳ Lân thiêu tới cháy khét của mình, thì vội vàng kéo tóc từ phía sau lưng ra trước mặt để kiểm tra, nhất thời, nàng đau thúi ruột đứt lòng, mái tóc ban đầu đã dài tới eo, bây giờ bị thiêu hủy hơn một nửa, lổm cha lổm chổm, bên cao bên thấp thật đáng thương, trong khoảnh khắc, căm hận trong lòng Bạch Ngọc Khuyết dâng lên, nàng phẫn nộ ngẩng đầu, nhìn lên trên bờ, nhưng lúc này làm gì còn bóng dáng của Hắc Kỳ Lân nữa!
Bạch Ngọc Khuyết chấp nhận thương đau, xem ra, nếu sau này gặp phải con Kỳ Lân Xấu Xí này, thôi thì kiếm đường khác đi vậy, aizzz, đối phó với lão quái vật vạn năm như nó, đạo hạnh bé nhỏ như mình chọc không nổi...
Nàng còn đang đứng dưới hồ ăn năn hối hận, chợt nghe một thanh âm thiếu kiên nhẫn nói: “Ngọc Tỳ Bà, ngươi có nghe rõ không vậy! Ta có thông báo quan trọng cho ngươi!” Bạch Ngọc Khuyết kinh ngạc ngẩng đầu lên: Lúc này nàng không nghe lầm, hình như có người đang nói chuyện với mình,
Lúc này, một con sói yêu đang lén lén lút lút trốn ở sau cây, chỉ lặng lẽ nhô đầu ra. Sói yêu kia vừa cảnh giác nhìn quanh bốn phía, vừa mất kiên nhẫn trừng Bạch Ngọc Khuyết.
Nhận ra này sói yêu là một trong những tâm phúc của Xích Miểu, Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, không nhịn được hơi lùi về sau nửa bước: “ Sao ngươi lại ở đây?”
Sói yêu nhìn Bạch Ngọc Khuyết khinh bỉ nói: “Ngọc Tỳ Bà, Lang Vương bảo ta báo cho ngươi, rạng đông ngày mai, ngươi phải trộm được Kim Long tiên củaVăn Trọng, đưa tới doanh trại của chúng ta. Lang Vương nói, nếu tới lúc đó, ngươi còn không mang Kim Long tiên tới, cha mẹ và đệ muội của ngươi, sẽ lập tức hồn phi phách tán!”
Bạch Ngọc Khuyết nhất thời cuống lên, nhanh chóng tìm đối sách, câu giờ nói: “Chuyện này... thật là quá gấp rút? Các ngươi cũng biết Văn Trọng rất khó đối phó, chỉ một đêm thì không đủ! Vị đại ca ngày, ngài có thể hay không cầu tình Lang Vương cho ta giùm cái, thư thả cho ta mấy ngày?”
Sói yêu chắc như đinh đóng cột nói: “Không được! Nói thật cho ngươi biết đi, chỗ đóng trại của chúng ta đã bị Văn Trọng phát hiện, tránh cho đêm dài lắm mộng, Lang Vương quyết định sáng sớm ngày mai, chờ ngươi trộm được Kim Long tiên, sẽ mang theo tộc nhân về Hiên Viên Mộ. Hiểu không? Cho nên, ngươi không được kéo dài thời gian, nếu muốn người nhà của ngươi bình an, tốt nhất ngươi nên an phận cướp về Kim Long tiên!”
Nói xong, sói yêu không thèm để ý Bạch Ngọc Khuyết nữa, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi. Bạch Ngọc Khuyết lòng như lửa đốt leo lên bờ, giũ giũ y phục của mình, cau mày trầm tư nửa ngày, nhưng không nghĩ ra cách nào mà có thể trong một buổi tối ngắn ngủi mà có thể cứu được mấy cái sinh mệnh vô tội từ bọn yêu quái. Lẽ nào, thật sự phải đi cướp...?
Đêm đã khuya, ánh trăng sáng đã bị đụm mây che lấp, Bạch Ngọc Khuyết bước chân nặng nề vén lên rèm, dừng một chút, nàng rón rén đi vào soái trướng của Văn Trọng.
Nương theo ánh trăng mờ ảo, nàng mơ hồ nhìn thấy bên trên giản giường, Văn Trọng mặc luôn ngoại bào mà ngủ, tướng ngủ nghiêm túc, không giống nàng lúc ngủ sẽ ngã chỏng vó lên trời không có chút hình tượng nào.
Bạch Ngọc Khuyết rón ra rón rén đi tới gần, thì nhìn càng rõ hơn, tựa hồ thương thế của Văn Trọng rất nghiêm trọng, cho dù ngủ, đôi mày anh tuấn cũng nhíu chặt, đôi môi bình thường có chút mỏng mím lại, tựa hồ dù đang ngủ, hắn cũng đang cực lực chịu đựng đau đớn.
Nhìn nhìn, trong đầu Bạch Ngọc Khuyết tự dưng trầm trọng, sắp thở không thông: Làm sao bây giờ? Thật sự... Muốn làm như vậy sao? Không nói, nàng có thể thành công trộm Kim Long tiên từ tay Văn Trọng hay không. Cho dù thật sự trộm được, lương tâm nàng cũng sẽ bất an, Văn Trọng đã nhiều lần cứu mạng nàng, sao nàng có thể phản bội hắn như vậy...?
Nhưng... tính mạng của Bạch gia thì phải làm sao bây giờ? Đặc biệt nghĩ đến vẻ non nớt đáng yêu của Bạch Tiểu Giác, nó toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng có thể cứu lại tính mạng người một nhà, sao nàng có thể nhẫn tâm để một hài tử đơn thuần như vậy tuyệt vọng?