Ở căn phòng màu tím cách cô và hắn khá xa, nữ tử với khuôn mặt yêu kiều trau truốt tỉ mỉ, ngũ quan tinh xảo, tuy so với cô còn kém chút nhưng cũng được coi là quốc sắc thiên hương hương.
Vương Nhược Linh hứng thú khi nghe thấy đây còn có thể gặp được gốc dược liệu kia, nữ tử như cô ta ai mà chẳng muốn có được một viên Nhan Tuyết đan, trong lòng như nổi thêm mồi lửa, xem ra quyết tâm không nhỏ, cô ta hình như muốn dù có tiêu tốn một khoản tiền khổng lồ vượt quá sức chịu đựng cũng phải có nó.
Vương Thiên Kỳ và Vương Thiên Lãnh ngồi bên cạnh thấy thế không khỏi thở dài. Nữ nhân đúng là đáng sợ, chỉ vì nhan sắc mà có thể bất chấp như vậy, thật sự đáng sợ. Huống hồ nữ nhi và muội muội của hai người lại được mệnh danh đệ nhất mỹ nữ thành Thiên Vân, cái ham muốn làm đẹp có dứt cũng không ra.
- Giá khởi điểm của gốc dược liệu này là lượng.
Quả nhiên là dược liệu quý, ngay từ giá khởi điểm đã vượt quá giới hạn của một số người rồi.
- lượng.
Vương Nhược Linh sốt ruột nói lớn, cô ta chỉ muốn thứ này dùng tốc độ nhanh nhất có thể đưa đên tay, một lần nâng đến lượng.
Và đương nhiên, giọng nói của cô ta đã được thu vào đầu Hàn Băng Tâm, giọng nói quen tai thế này, thật không biết ngoài nữ nhân kiêu căng kia thì còn là ai. Nghe giọng có vẻ rất quyết tâm, nhưng cô không để cô ta đạt được đâu.
- lượng.
Vương Nhược Linh cũng đã sớm đoán trước được, dù gì thì nơi có mồi hổ cũng sẽ đến, tranh giành là điều không tránh khỏi, chỉ là nghe có chút quen tai, cô ta cố mãi mà không nhớ ra được rốt cuộc là ai có giọng nói này.
Hơn nữa thanh âm vừa rồi phát ra từ phòng vàng, là hoàng tộc, cô ta có chút kiêng dè nhưng tuyệt đối không từ bỏ. Chỉ là còn tăng thêm chút nữa liền vượt quá giới hạn của cô ta rồi.
- lượng.
- lượng.
- ... lượng.
Người trong phòng màu lam cũng đã lên tiếng, hình như cũng là nữ tử, quả nhiên là ham mê sắc đẹp. Cô cũng không chùn bước, tiếp tục ra giá.
- ngàn lượng.
Tay nắm chặt đặt trên bàn, Vương Nhược Linh mặt đã có chút khó coi, sĩ khí vừa nãy cũng biến đâu mất. Cô ta thật sự cảm thấy giọng nói kia vô cùng quen thuộc, chỉ là đã không còn quan trọng nữa, người trong phòng vàng kia có vẻ rất quyết tâm, tiền có vẻ cũng rất nhiều.
Nhưng cô ta phải lấy cho bằng được nó. Thấy muội muội căng thẳng, Vương Thiên Kỳ vỗ vỗ bàn tay đang nắm chặt, ý bảo đừng quá tham lam, nhưng cô ta không nghe.
Thế là sau đó, một cuộc chiến giữa những "nữ hán tử" bùng nổ, cả hai đều không ai nhường ai.
- ngàn lượng.
- ngàn.
- ngàn lượng.
- ngàn lượng.
Vương Nhược Linh lúc này mồ hôi đã đổ xuống lưng, nâng giá tiền cũng đã không mạnh bạo như trước trong khi cô cứ nâng một ngàn một khiến người ta rùng mình, quả nhiên là người trong phòng vàng, giàu thật a.
Đến nữ tử trong phòng lam kia hình như cũng rất quyết tâm, tiền hình như cũng không thiếu khiến trong lòng cô ta có chút phức tạp.
Âu Dương Thiên ngồi nhìn cô ra giá cả buổi, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
- Nàng thật nhiều tiền như vậy sao?
- Không nhiều, nhưng hết tiền không phải còn có ngươi sao?
Cô thản nhiên hớp một ngụm trà xanh, nhìn hắn vẻ nài nỉ khiến hắn không nhịn được phì mũi một cái.
Tinh Tinh lúc này đã dậy từ lâu nhưng yên lặng vô cùng, hình như đang suy nghĩ gì đó, lắc lắc cái đầu nhỏ, cũng nửa buổi sau cô là không nhìn nổi nữa rồi, văng cho nó ba từ.
- Vương Nhược Linh.
Tinh Tinh trố mắt nhìn cô, "À" cái lớn, thì ra là cô ả xấu tính hôm trước, hèn gì nghe giọng quen như vậy. Lập tức, vài viên đạn vô hình từ đôi mắt nhỏ xinh bắn ra không trung. Ai đó ở căn phòng màu tím đột nhiên thấy sống lưng lành lạnh.
- ngàn lượng.
Vị nữ tử ở phòng lam vẫn chưa buông tha, trực tiếp ra giá tăng thêm ngàn lượng. Thế này thật hơi mạnh tay quá mức.
Nghe hắn nói vị nữ tử này là một trong những trưởng lão của Lục gia, Lục Lam. Nữ tử này tuy bên ngoài nhìn có vẻ vô hại, nhưng bên trong lại âm độc khó lường, trên mặt luôn mang mạng che mặt, che dấu đi nhan sắc của mình, từ trước đến giờ không ai biết dung mạo của cô ta như thế nào ngoài gia chủ Lục gia.
Vương Nhược Linh bỏ cuộc rồi, thật sự quá giới hạn chịu đựng của cô ta rồi. Bây giờ cũng không thể mở miệng xin gia chủ, cha sẽ không đồng ý cho cô mượn ngân lượng cho thứ vô bổ này nữa.
Hàn Băng Tâm cũng không ra giá nữa, thứ cô muốn đôi khi không cần phải dùng tiền mới có được.
Âu Dương Thiên cũng phát hiện ra cô dừng lại, nhấp một ngụm trà nói:
- Sao không ra giá nữa rồi? Nàng sợ rồi sao?
- Ta vừa nghĩ, nếu nữ tử kia âm độc như ngươi nói thì sau buổi đấu giá ta muốn thỉnh giáo một phen, tiện thì..., lấy luôn "đồ của ta", ngươi thấy sao? >