Hàn Băng Tâm cảm thấy cả người nóng bừng, từng đợt điện cứ truyền từ địa phương nơi cô và hắn chạm vào nhau đến đại não.
Ý thức được tư thế này không đúng, cô toan thoát ra khỏi cái ghế êm ái này lại phát hiện cánh tay đang trế trụ quanh eo, căn bản là không cho cô đường thoát, cô bị bức đến đường cùng, lặp lại lời hăm doạ ban nãy:
- Ta nhắc lại, còn không bỏ ta ra ta cho ngươi nếm thử cảm giác của tên mập lúc nãy đó.
Hắn vậy mà lại chẳng mảnh may lo sợ, ngược lại còn cười khẽ, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- Nàng không nỡ mà, đúng không?
- Ngươi... Ta, Tại sao ta lại không nỡ chứ?
Ánh mắt cô trong phút trốc bỗng trở nên sắc xảo, phóng cái lườm khiến hắn khẽ rùng mình. Cô chợt phát hiện ra mình đang bị một chứng bệnh mà Như Ngọc trước đây mắc phải, bệnh mê trai.
Bỗng khoé mắt cô giật giật, gợn lên từng đợt sóng. Như Ngọc? Không phải kẻ phản bội đã cho cô một phát súng vào ngực sao? Tại sao đôi lúc bâng khuâng trong đầu cô sẽ lại nhớ đến người đó, là vì đó là người bạn thân duy nhất trong cuộc đời đầy toan tính và dối lừa của cô, hay là vì cô ta đã đối xử với cô như vậy để rồi đến cuối cùng lại cho cô một phát súng lạnh lẽo?
Con người lạnh lùng như cô cuối cùng thì cũng phải có những lúc yếu đuối, nhưng tự nhủ phải mạnh mẽ, cố kìm nén lại nào
Hắn thấy có gì đó không đúng, khuôn mặt yêu kiều cố nén lại nhưng thâm tâm lại đang muốn rơi lệ hơn bao giờ.
Hắn vòng tay qua vai nhỏ, kéo cô vào lòng để cô mặc sức rơi lệ, tìm được một điểm tựa êm ái nên cô cứ mặc sức mà giải toả kìm nén, tiện tay lấy vạt hồng y được dệt từ tơ thượng đẳng để lau nước mắt.
Âu Dương Phong lúc này cũng đi đến " những căn phòng trên cao rồi", vốn dĩ là những căn phòng này dành cho khách quý, phòng màu vàng là dành cho hoàng tộc, cũng là cấp bậc cao nhất trong ba màu phòng ở đây.
Hắn đến bên căn phòng màu vàng đang đóng kín cửa, tỳ nữ đứng ở cửa cũng nhận ra hắn, vội quỳ xuống, cung kính hành lễ. Bình thường đều là hắn đi một mình, hôm nay tên đệ đệ này lại đòi đi theo, đành ngồi chung phòng với nó cho đỡ cô đơn vậy.
Nhưng hắn vừa hé cửa đã nghe tiếng nức nở, nhìn qua khe cửa lại thấy một màn tình chàng ý thiếp, mặn nồng bên nhau, khuôn mặt thư sinh bỗng chốc đỏ ửng.
Dơ ngón cái qua khe cửa trong vài giây để gây sự chú ý rồi nhanh chóng khép cửa lại.
- Ư hừm... Ta ở đây không được tiện cho lắm, sắp xếp cho ta căn phòng bên cạnh đi.
- Vâng, vương gia, mời bên này, căn phòng vàng bên cạnh từ lâu đã được sắp xếp ổn thoả rồi.
______
Một lát sau, khi hốc mắt đã đỏ đến sưng lên, trong căn phòng chỉ còn tiếng nấc nhẹ, cô lưu luyến rời khỏi lồng ngực ấm áp kia, ngẩng đầu lên nhìn hắn:
- Tại sao lại đối tốt với ta như vậy?
- Vì ta thích nàng.
- Nhưng chúng ta từ đầu đã là hai người xa lạ, ngươi làm sao...
- Ta chỉ là muốn làm như vậy thôi...
Hai ánh mắt đều ngớ ngần nhìn nhau, cô bị hắn nói đến mụ mẫm rồi, hắn lại không biết tại sao thích cô, cô cũng không biết tại sao mình lại làm cho hắn thích. Không khí bỗng trở nên khó thở, cô là tự hỏi có phải mình cũng đã yêu hắn, nhưng lí trí nhắc nhở cô không nên yêu hắn, ngàn vạn lần đều không nên.
Cô sợ mình lại bị lừa gạt, bị đâm sau lưng, cô đã gặp một lần tuyệt đối không muốn gặp lần hai, không muốn chịu cái cảm giác thống khổ đó lần nào nữa.
Lúc này, một thanh âm cắt ngang dòng suy nghĩ, cô không nhìn hắn thêm nữa, trực tiếp ngồi sang bên cạnh hắn, im lặng mà quan sát
- Hoan nghênh các vị hôm nay đã đến buổi đấu giá của chúng tôi, buổi đấu giá Lam thị bốn năm tổ chức một lần, vậy hôm nay, họ Lam tôi sẽ giúp các vị mua được những bảo vật ưng ý và chắc chắn chư vị sẽ không thấy tiếc đồng tiền mình bỏ ra tại đây.
- Và bây giờ xin mời Lan cô nương.
Một người đàn ông trung niên đứng trên bục chào hỏi, sau đó vỗ vỗ tay, từ phía dưới bục xuất hiện khoảng mười nữ tử vận những bộ y phục màu đỏ như máu, kiều diễm vô cùng. Trên khuôn mặt trắng nõn được che đậy bằng miếng lụa mỏng, lộ ra đôi mắt to tròn long lanh, tựa như những vì sao rọi xuống dưới khán đài.
Tiếng nhạc réo rắt bắt đầu vang lên, lụa là thướt tha, điệu múa mê người khiến đám nam nhân mê mẩn, vỗ tay không ngớt.
Cô thầm nghĩ, chủ hội đấu giá quả nhiên bất phàm, màn câu khách quá ngoạn mục.
Thấy mấy nữ tử kia múa qua múa lại, chả có gì hay ho, lại chẳng có ai lên tiếng trong khoảng không chật hẹp bốn bề xa hoa này, cô lại không thể hạ mình lên tiếng trước, đành quay sang tìm kiếm Tinh Tinh nói chuyện giải khuây, kết quả là nhìn thấy một sinh vật đang ngồi trên vai tên bên cạnh, hai mắt mở to, chăm chú không kém gì cái ghế nó đang ngồi.
Sau khi điệu múa " nhàm chán" kết thúc cũng chính là lúc hội đấu giá chính thức bắt đầu. Những nữ tử ban nãy lui xuống phía dưới khán đài, trừ một nữ tử duy nhất vẫn đứng đó, chắc là Lan cô nương người ban nãy nói.
Người họ Lam vừa rồi lại bước lên đài, theo sau là một tỳ nữ trên tay cầm một cái khay gỗ nhỏ. Sau khi bàn giao khay gỗ cho Lan cô nương kia thì cũng lặng lẽ xuống dưới. Thấy mọi thứ đã ổn thoả, ông ta bắt đầu lên tiếng, tiếp theo là một màn diễn thuyết mà người ta không bao giờ thấy nhàm chán:
- Chư vị, vật phẩm đấu giá đầu tiên của chúng ta hôm nay là một bộ Kim Cang giáp tam phẩm
- Ở đại lục này tu luyện giả vô số, đánh đấm gϊếŧ chóc là điều không tránh khỏi. Áo giáp này sẽ giúp người sử dụng tránh được ba đòn trí mạng. Giá khởi điểm là lượng.
Mọi người ùa lên bàn tán, Kim Cang giáp vốn là loại áo giáp thông dụng, nhưng bình thường chỉ gặp là nhất phẩm nhị phẩm, nhất phẩm chỉ giúp chủ nhân tránh được một đòn, tam phẩm đã được coi là quý giá đối với những tu luyện giả không địa vị và bối cảnh.
- lượng.
- lượng.
- lượng...
Đã có người ra giá, những người ngồi trên phòng thì từ chối cho ý kiến, bối cảnh của những người ngồi trên đều không tầm thường, đương nhiên áo giáp như vậy cho dù hiếm gặp cũng sẽ không chú ý đến.
Cuối cùng cuộc đấu tranh kịch liệt cũng đã kết thúc, bộ áo giáp kia được bán với giá lượng, so với giá thực của nó thì mua như vậy lỗ to. Nhưng suy ngẫm lại thì ba đòn trí mạng ngang với vớt lại được ba cái mạng rồi, vậy thì đối với những người tu luyện chưa cao là một bảo bối, đối với cường giả lại như món đồ bỏ đi.
Sau đó là một loạt những món vũ khí áo giáp, tuy đều là đồ hiếm, đến người trong các phòng màu tím màu lam cũng đã tham gia đấu giá. Cô thì ngán ngẩm ngồi nhân nhi miếng bánh ngọt, Tinh Tinh đã gáy khò khò từ lâu, cái tính mê ngủ không thể bỏ được.
- Nàng chán rồi sao?
- Chán...
Cô nặng nề trả lời cộc lốc, ngán ngẩm bỏ nốt miếng bánh vào miệng, hốc một ngụm trà rồi thở dài. Đột nhiên, một câu nói vang lên cắt ngang khoảng khắc buồn tẻ này khiến cô hứng thú nhìn xuống dưới.
- Vật đấu giá tiếp theo của chúng tôi là Lan Mộc thảo, đây là một loại dược liệu ngàn năm khó gặp, tin chắc các vị dược sư có mặt tại đây có biết qua nó, Lam mỗ cũng không cầm dài dòng nữa.
Phía dưới lại một lần nữa sôi nổi hẳn lên, bàn tán không ngớt, không ngờ đến hôm nay hội đấu giá lại có thể xuất hiện Lan Mộc thảo, lọai dược liệu này hiếm có vô cùng, rất nhiều dược sư đã tìm hiểu các luyện chế Nhan Tuyết đan giúp lưu giữ thanh xuân, nhưng trên đại lục trong quá khứ lại chỉ có một viên Nhan Tuyết đan duy nhất chính vì thiếu loại dược liệu này.
Mắt cô cũng lóe sáng, cô từng đọc trong điển tịch ( quyển sách luyện chế đan dược trong Truyền Thừa chi giới) về loại đan dược này, loại đan dược khiến bao nhiêu dược sư từ bỏ luyện chế chỉ vì thiếu gốc Lan Mộc thảo này. Càng là chuyện có độ khó cao cô càng thích chinh phục, Hàn Băng Tâm cô chính là như vậy.
P/s: không biết chị Tâm có mua được không tả